Editor:Quỳnh Nguyễn
" Chuyện... Có... Ý nghĩa..." Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Thỏ nhất thời sung huyết đỏ bừng.
Cô từ lúc nụ hôn Trình Chi Ngôn bắt đầu, cũng đã suy đoán vừa rồi anh nói chuyện có ý nghĩa rốt cuộc là cái gì, chung quy không đến mức là....
Ai nha... Thật là, một buổi sáng tinh mơ...
Ngay tại lúc Tiểu Thỏ đang xoắn xuýt đấu tranh đủ loại trong đầu, Trình Chi Ngôn vậy mà đưa tay xốc chăn trên người cô.
Thời tiết tháng chín mặc dù còn chưa chính thức bước vào mùa thu mát mẻ nhưng mà thời tiết đã không phải nóng như thế.
Hơn nữa Tiểu Thỏ vẫn ru rú che chăn ở trong lòng Trình Chi Ngôn, giờ phút này đột nhiên vén chăn lên như vậy nhất thời cảm giác một cỗ không khí lạnh lẽo nháy mắt bao kín chính mình.
"Anh nước chanh??" Tiểu Thỏ ngẩn ra, trong mắt nghi hoặc nhìn anh.
"Uh`m." Trình Chi Ngôn cúi đầu lên tiếng, sau đó không chút hoang mang ngồi dậy, vươn tay ra, túm Tiểu Thỏ từ trên giường ngồi dậy nói: "Anh đột nhiên nhớ tới một việc, đêm qua lúc em ăn cơm tối, trực tiếp uống rượu liền đã ngủ, như thế... Bài tập ngày hôm qua em hẳn là còn chưa có làm đi??"
"Ách... A??" Tiểu Thỏ sững sờ nhìn anh.
"Cho nên đây là chuyện có ý nghĩa..." Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, sau đó khóe môi gợi lên nhàn nhạt mỉm cười hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Chính là trong vòng hai phút em rời giường mặc quần áo tử tế, ngồi vào trước bàn học đi làm bài tập cho anh."
Cái gì?
Trong nháy mắt Tiểu Thỏ liền ngổn ngang trong gió.
Anh nước chanh nói chuyện có ý nghĩa, chính là... Chính là cái này?
" Đếm ngược thời gian bắt đầu, còn có một phút năm mươi chín giây... Một phút năm mươi tám giây...." Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, thanh âm nhàn nhạt hướng tới Tiểu Thỏ thúc giục.
" Đợi một chút... Từ từ... Vừa rồi anh nói chuyện có ý nghĩa chính là chỉ cái này?" Tiểu Thỏ vội vàng đưa tay ngăn Trình Chi Ngôn đếm ngược thời gian lại, vẻ mặt kinh
ngạc nhìn anh.
"Uh`m, nếu không thì sao?" Trong đôi mắt Trình Chi Ngôn hiện lên một tia ý cười không rõ nói: "Em nghĩ rằng chuyện có ý nghĩa của anh và em là cái gì?"
"..." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen.
"Em còn một phút bốn mươi mốt giây...Một phút bốn mươi giây..." Trình Chi Ngôn thấy Tiểu Thỏ không nói lời nào liền tiếp tục cúi đầu xuống nhìn đồng hồ đọc giây.
Tiểu Thỏ xoay người một cái liền từ trên giường Trình Chi Ngôn ngồi dậy, sau đó rất nhanh lấy quần áo đặt ở cuối giường mặc lên, lại xỏ dép lê, chạy vội đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt chải đầu một hồi, rốt cục ở thời gian đếm ngược còn có sáu giây an toàn ngồi xuống trước bàn học.
"Tốt tốt."
Trình Chi Ngôn nhìn bóng lưng Tiểu Thỏ yên lặng ngồi ở trước bàn sách, nhịn không được cười cười để cổ tay của mình xuống, tiếp tục nằm ngã xuống giường nói: "Cho em nửa giờ đồng hồ, nhanh viết xong bài tập, anh lại ngủ một hồi."
"..."
Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn sách bài tập trước mặt mình, ở trong lòng hung hăng thề, thù này không báo không phải quân tử! Cho anh suốt ngày; đùa giỡn em!! Còn đủ loại lừa em! Một ngày nào đó em sẽ nghĩ biện pháp trả thù toàn bộ!
Đồng hồ báo thức tí tách chạy.
Tiểu Thỏ đau buồn ngồi ở trước bàn sách viết bài tập, Trình Chi Ngôn lại an ổn nằm ở trên giường tiếp tục ngủ.
Trong phòng một mảnh an tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút đụng chạm mặt giấy của cô và tiếng hít thở đều đều của anh.