Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, cúi đầu hạ mắt nhìn Tiểu Thỏ chậm rãi nói: "Nếu không thì chẳng lẽ còn muốn sắp xếp cậu ta ngồi ở phía sau em? Biết rõ cậu ta có ý đồ với em, anh còn để cậu ta bên cạnh em, em cảm thấy chỉ số thông minh của anh không đủ dùng hay là tình thương không đủ dùng?"
"..." Tiểu Thỏ bị lời nói của anh làm nghẹn.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn lẫn nhau rất lâu, Tiểu Thỏ mất hứng nói: "Cho dù nói như thế nào, anh làm ngươi như vậy đều là không đúng, bất luận cậu ấy có phải thật sự ta có ý đồ với em hay không, ít nhất anh nên là tin tưởng em, tin tưởng tình cảm của em với anh."
" Ngoại trừ tin tưởng tình cảm của em, anh cảm thấy loại bỏ tất cả vật cản càng tốt." Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, gằn từng tiếng hướng tới cô nói.
"Anh..." Tiểu Thỏ nhất thời chán nản, "Anh chính là ỷ vào anh có năng lực, cho nên anh có thể làm Tiếu Hàm từ bên cạnh em ra xa, nhưng anh làm ngươi như vậy chính là rõ ràng không tin em! Hôm nay Đồng Đồng nói cô giáo Anh ngữ thích anh, còn để cho em cùng đi văn phòng anh giám sát anh, em còn nói chuyện vì anh, nói anh tuyệt đối sẽ không thích người khác, nhưng mà anh vậy mà không tin em..."
Trình Chi Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ hơi hơi đỏ lên, trầm mặc chốc lát, sau đó thản nhiên nói: "Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, người có năng lực tự nhiên có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn làm, anh biết em tin tưởng anh, nhưng mà nếu giờ phút này em có năng lực điều nhóm người cô giáo Anh ngữ đi mà nói, anh tin tưởng em cũng phải làm như vậy."
"Em mới sẽ không làm chuyện đê tiện như thế!!" Tiểu Thỏ lớn tiếng hướng tới Trình Chi Ngôn nói/
"..."
Trình Chi Ngôn cùng Hạ Phong lập tức trầm mặc.
Cả gian phòng nháy mắt an tĩnh dọa người, ngay cả tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm chạp kia giờ phút này nghe qua đều đã đặc biệt chói tai.
" Đê tiện?"
Trình Chi Ngôn nhăn lông mi thanh tú, chậm rãi mở miệng, thanh âm cực thấp lặp lại cái từ Tiểu Thỏ vừa mới nói kia một lần.
"Em..." Tiểu Thỏ có chút không quá tự nhiên nhìn anh, vừa rồi cô cũng là nhất thời sốt ruột liền thốt ra cái từ kia.
"Anh đê tiện?" Trên mặt thanh tú của Trình Chi Ngôn vẻ mặt có chút khó coi hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.
"..."
Tiểu Thỏ cúi đầu, mặc dù biết chính mình vừa rồi nhất thời nóng vội nói sai từ rồi, nhưng mà muốn cô lập tức giải thích cùng Trình Chi Ngôn cô vẫn là làm không được.
" Ha ha ha... Cái kia, Tiểu Thỏ nhất định không phải cái ý tứ kia, em hẳn là nói sai rồi." Lúc này Hạ Phong vội vàng cười ha ha nói: "Trình Chi Ngôn, đừng nóng giận, đừng nóng giận, tới tới tới, chúng ta dùng bữa, dùng bữa."
"..."
"..."
Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ, nhưng mà cô vẫn cúi đầu, bộ dáng dường như không tính toán nói chuyện.
"Ai nha nha, bao nhiêu tuổi rồi a??" Hạ Phong thấy anh vẫn không nói lời nào như cũ, vội vàng tiếp tục làm sôi nổi không khí nói: "Trình Chi Ngôn cậu đã lớn như vậy, Tiểu Thỏ còn nhỏ, cậu nhường em ấy đi?"
"Cô ấy còn nhỏ?" Trình Chi Ngôn cười lạnh một tiếng nhìn Hạ Phong nói: "Cô từ nhà trẻ bắt đầu, tớ vẫn nhường cô ấy, hiện tại đều đã lớn như vậy, còn muốn tớ nhường như thế nào?"
Tiểu Thỏ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Trình Chi Ngôn.
Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, cúi đầu cầm lấy chiếc đũa ăn trong mâm, không nói.
"Cái này..."
Hạ Phong nhìn cái này lại nhìn cái kia, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên nói cái gì cho phải rồi.