Editor: Quỳnh Nguyễn
"..." Tiểu Thỏ nhất thời không nói gì.
Ăn xong cơm trưa lại nghỉ ngơi một hồi, trận đấu buổi chiều liền chính thức bắt đầu.
Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng cầm số thứ tự, cởi áo khoác dài, mặc quần vận động, đi sân thể dục.
Cố Ninh Thư đi theo phía sau hai người các cô cách đó không xa, không nhanh không chậm đi tới.
Tiểu Thỏ quay đầu nhìn Cố Ninh Thư một cái, đè thấp thanh âm hướng tới Trình Thi Đồng hỏi: "Ai, Cố Ninh Thư nhà cậu... Thân thể không sao cả đi?"
"Uh`m." Trình Thi Đồng chần chờ một chút gật đầu nói: "Cơ bản không có gì đáng ngại, chỉ cần không bị trọng thương đổ máu không ngừng liền không sao."
"Đồng Đồng... Thực ra có đôi khi tớ cực kỳ khâm phục cậu..." Tiểu Thỏ thở dài một hơi nói: "Cảm thấy cậu biết nhiều hơn tớ, tính cách lại kiên cường... Lần trước Cố Ninh Thư mất tích lâu như vậy cậu vẫn kiên trì không ngừng chờ cậu ấy như cũ, nhưng mà trước mắt anh nước chanh không để ý tớ vài ngày tâm lý của tớ liền khổ sở."
Trình Thi Đồng an ủi vỗ vỗ bờ vai cô nói: "Đừng nghĩ như vậy, có một số việc nếu không xảy ra mà nói cậu vĩnh viễn sẽ không biết chính mình có bao nhiêu kiên cường, nhưng tớ hi vọng chuyện giống tớ như vậy vĩnh viễn không cần xảy ra ở trên người cậu."
Tiểu Thỏ nhìn vẻ mặt của cô, cái hiểu cái không gật gật đầu.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều, trận đấu phải cố lên, đừng nghĩ chú nhỏ, chú cũng là bực bội cậu." Trình Thi Đồng nắm tay Tiểu Thỏ, mang theo cô hướng tới trước sân thể dục vừa đi vừa nói: "Cậu từ nhỏ liền cùng với chú, thói quen chú chăm sóc cậu, làm bạn cậu, trong lòng cũng vẫn cảm thấy tương lai sẽ cùng với chú, cho nên một chút cảm giác nguy cơ đều không có, tớ nói với cậu, con gái muốn thích hợp phải ghen, phát giận, như vậy chú mới có thể cảm thấy cậu để ý chú."
"Phát giận... Giống như không tốt lắm đâu?" Tiểu Thỏ chần chờ
một chút, hướng tới Trình Thi Đồng thấp giọng nói: "Hai người cùng một chỗ vui vẻ thì tốt rồi vì sao phải phát giận a."
Bước chân Trình Thi Đồng đột nhiên ngừng lại, cô quay đầu nhìn Tiểu Thỏ, thở dài một hơi nói: "Tiểu Thỏ, đôi khi tớ thật sự không biết cậu rốt cuộc là quá ngu dốt hay là quá hiểu chuyện, nếu như cậu cảm thấy không vui, mất hứng liền nói thẳng ra, người chân chính yêu cậu tuyệt đối sẽ không vì vậy mà rời khỏi cậu, hiểu chưa?"
"Uh`m..." Tiểu Thỏ tiếp tục gật đầu.
Trình Thi Đồng có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vỗ vỗ bờ vai cô nói: "Thôi, đi điểm danh trước đi."
Các học sinh cao nhất tham gia chạy một nghìn năm trăm mét bị chia làm bốn tổ, mỗi tổ tám người, cuối cùng dựa theo thời gian mỗi người sử dụng xếp thứ hạng, nói cách khác, cho dù ngươi là hạng nhất tổ này có lẽ đặt vào tổ khác chính là cuối cùng rồi...
Trình Thi Đồng ở tổ thứ hai, Tiểu Thỏ ở tổ thứ tư.
Hai người các cô đứng ở giữa đội ngũ khác nhau, liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, sau đó cùng nhau làm một cái động tác cố lên.
Ba tổ phía trước rất nhanh liền kết thúc.
Đến phiên tổ thứ tư lên sân khấu, Tiểu Thỏ sờ trái tim bởi vì khẩn trương mà "Phù phù phù phù" không ngừng nhảy, nhịn không được nhìn xung quanh.
Lúc này cô hy vọng có thể thấy bóng dáng quen thuộc kia, dù cho chỉ có liếc mắt một cái cũng có thể làm cho tim bối rối đập ổn định không ít.
Nhưng mà mãi cho đến khi Tiểu Thỏ đứng ở trên vạch xuất phát cô vẫn là không có thấy bóng dáng Trình Chi Ngôn.