Editor: Quỳnh Nguyễn
"Tớ đi đây a...." Giáo viên chăm sóc sức khoẻ giật giật khóe miệng, hướng tới Trình Chi Ngôn khoát tay áo, phẫn nộ rời khỏi.
Phòng y tế to như vậy nhất thời lại chỉ còn lại có hai người Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn đầu gối chính mình, tay anh trắng nõn khớp xương rõ ràng đang nhẹ nhàng đỡ bắp chân của cô, một cái tay khác đang cầm bông thấm đẫm dung dịch ô-xy già thật cẩn thận lau.
Đôi mắt trong suốt nghiêm túc mà chuyên chú, lông mi hơi hơi nhăn lên giống như trong tay đang cầm là cái bảo vật ngàn năm gì.
Ánh mặt trời từ cửa sổ thủy tinh chiếu rọi vào, sáng ngời mà ấm áp, mùi nước sát trùng nhàn nhạt nổi lơ lửng trong không khí.
Tiểu Thỏ đột nhiên cảm thấy nếu như thời gian có thể cứ yên lặng như vậy có bao nhiêu tốt.
"Còn đau phải không??"
Rất không dễ dàng rửa sạch miệng vết thương trên hai cái đầu gối xong, Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn ánh mắt cô, mở miệng hỏi.
"Uh`m... Khá tốt... Không quá đau...." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trên đầu gối mình có một loại cảm giác lành lạnh, ngược lại không có đau như vừa rồi.
" Đã khử trùng cho em, miệng vết thương không hề sâu, em chú ý một chút, hai ngày này không nên đụng nước, một tuần sẽ khôi phục." Trình Chi Ngôn lấy thuốc mỡ bên cạnh qua, lại bôi một chút trên vết thương của cô, dùng tay nhẹ nhàng mà lau đều cho cô.
Đầu ngón tay của anh mang theo một chút cảm giác mát nhẹ nhàng rơi vào trên vết thương của cô, khó tránh khỏi lại mang đến cảm giác nhoi nhói một hồi.
Tiểu Thỏ nhếch nhếch miệng, hít vào một ngụm khí lạnh hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Sẽ không thể không bôi thuốc mỡ sao, thuốc này bôi ở phía trên đau quá a..."
" Đây là đề phòng miệng vết thương bị nhiễm trùng." Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, nhìn miệng vết thương trên đầu gối cô, lực đạo trên tay hơi chút giảm bớt một chút nói: "Sau khi bôi sẽ mau khỏi."
"A......" Tiểu Thỏ cúi đầu lên tiếng, tiếp tục nhìn anh bôi thuốc không nói.
Xung quanh lại rơi vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Rất lâu như
vậy, cuối cùng Tiểu Thỏ nhịn không được cúi đầu mở miệng hô một tiếng: "Anh nước chanh..."
"Gọi thầy Trình." Trình Chi Ngôn cũng không ngẩng đầu lên lên tiếng.
" Cái kia thầy Trình..." Tiểu Thỏ cũng không biết vì sao lúc gọi anh là thầy khí thế liền tự nhiên mà lùn đi nửa đoạn so với gọi anh nước chanh.
"Uh`m?" Trình Chi Ngôn rốt cục bôi thuốc mỡ đầu gối cho cô xong, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn cô.
"Anh rốt cục để ý em..." Tiểu Thỏ bẹp miệng nhỏ hồng nhuận nhìn Trình Chi Ngôn vẻ mặt sắp khóc.
Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, sau đó vẻ mặt có chút không quá tự nhiên nhìn cô, thanh âm trầm thấp nói: "Anh không để ý tới em khi nào?"
" Vậy mấy ngày này anh cũng không nói chuyện với em...." Lời này Tiểu Thỏ mới vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy cái mũi đau xót, nước mắt thiếu chút nữa liền muốn rơi xuống.
"Em không phải cũng không nói chuyện với anh." Trình Chi Ngôn rầu rĩ nhìn cô, thanh âm dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Anh muốn không để ý tới em như em nói thì sẽ không buổi sáng mỗi ngày chờ em cùng tới đây rồi."
Tiểu Thỏ dùng lực hít hít cái mũi, liều mạng khống chế nước mắt ở trong hốc mắt, thanh âm trầm thấp nói: "Vậy anh... Thái độ anh lạnh nhạt với em như vậy...Anh còn...Anh còn ôn nhu với cô giáo Anh ngữ như thế.... Còn cười đối với cô ấy."
"..."
Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu đưa tay nhẹ nhàng nhéo một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của cô, thanh âm ôn nhu nói: "Ghen tị?"