Editor: Quỳnh Nguyễn
Động tác Tiểu Thỏ cứng ngắc đứng tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn sớm đã đỏ như con cua nấu chín.
Mặc dù cách khăn mặt, nhưng mà... Lực đạo ngón tay anh không nặng không nhẹ rơi vào trên ngực của cô, hơn nữa còn tùy ý xoa xung quanh.
" Vẫn là cảm thấy xấu hổ??" Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng cô toàn thân căng thẳng, thanh âm cúi đầu hướng tới cô hỏi.
Tiểu Thỏ cứng ngắc gật gật đầu.
Cái gì xấu hổ a!! Cô căn bản là đã sắp thẹn thùng chết được chứ!!
"Ưm... Vậy em quay qua đi." Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn hơi hơi lóe ra một chút, tay cầm khăn mặt cũng từ ngực của cô rút xuống.
Ai??
Ai ai??
Tiểu Thỏ trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không có phản ứng kịp, anh vậy mà liền buông tha chính mình như vậy rồi hả??
"Không chuyển? Anh tiếp tục..." Trình Chi Ngôn cầm khăn mặt trên tay, làm bộ lại muốn hướng ngực Tiểu Thỏ duỗi qua.
" Đừng đừng đừng! Chờ em quay qua." Hai tay Tiểu Thỏ vội vàng ôm ngực, quay qua, đưa lưng về phía Trình Chi Ngôn đứng.
"Uh`m."
Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn hơi hơi híp híp, tay thon dài túm cánh tay Tiểu Thỏ hướng tới phương hướng chính mình nhẹ nhàng kéo, liền kéo cả người cô vào trong lòng.
Phía sau lưng cô trần trụi lập tức dán trên lồng ngực của anh.
Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi đầu, cằm để trên đầu cô, một cái cánh tay vòng cô trong lòng mình, một cánh tay kia cầm khăn lông ướt trực tiếp lấy tư thế ôm cô lau cho cô.
"..."
Tiểu Thỏ mắt thấy cái tay lớn trắng nõn kia không an phận xoa ngực mình, nhưng căn bản vô lực phản kháng.
Này... Loại này tư thế... Còn không bằng vừa rồi a!!!
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy phía sau lưng mình dán ở trong ngực anh, so với bình thường dường như cực kỳ nóng bỏng.
Nhiệt độ nóng bỏng như vậy làm cho chóp mũi xinh xắn của cô nhịn không được toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Uh`m...
Thực ra nhìn từ góc độ này....
Phong cảnh còn tốt hơn hồi nãy nữa a...
Đôi mắt Trình Chi Ngôn hơi hơi
trầm trầm, mềm mại trước ngực cô không lớn không nhỏ, vừa lúc có thể bị một tay anh nắm trọn, mặc dù là cách khăn mặt, cũng vẫn có thể cảm nhận được da thịt mềm mại mà đàn hồi như cũ.
Mặt Tiểu Thỏ vẫn đỏ đến chỗ lỗ tai, ngay cả trên cổ trắng nõn đều đã nhiễm lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Trong phòng vệ sinh một mảnh an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
" Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ vẫn duy trì tư thế không có nhúc nhích như vậy, thanh âm rầu rĩ hô anh một tiếng.
"Uh`m?" Ngón tay thon dài của Trình Chi Ngôn vẫn cách khăn mặt nhè nhẹ lau sạch ngực của cô như cũ.
" Vì sao anh luôn luôn lau ngực a..." Tiểu Thỏ quay đầu lại, đôi mắt hơi chút không biết nói gì nhìn anh nói: "Anh không lau bụng của em sao?"
"Uh`m..." Tay Trình Chi Ngôn không dấu vết lướt qua ngực của cô hướng tới bụng của cô di chuyển, cũng vô cùng bình tĩnh trả lời: "Anh đang chuẩn bị lau chỗ ấy giúp em."
"..."
Tiểu Thỏ không nói gì.
Nhưng mà khăn mặt trong tay anh vừa mới từ ngực của cô di chuyển, cô liền cảm giác được một chút cảm giác mát truyền tới.
Bọt nước nhỏ sót lại ở trên làn da bị nhiệt độ làn da cô hấp thu chậm rãi ở trong không khí bốc hơi lên.
Đáng tiếc là Tiểu Thỏ còn không có cảm giác cảm giác mát xâm nhập vượt qua ba giây đồng hồ.