Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Chi Ngôn vẫn ôn nhu ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, an ủi cô để cho cô không phải sợ.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy địa phương an toàn nhất trên cái thế giới này chính là anh nước chanh ôm ấp rồi.
Vì thế trong lúc ngủ mơ Tiểu Thỏ nhịn không được lại hướng tới chỗ ấm áp bên cạnh kia lại gần.
Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn người nào đó nhanh chóng dán lên mình, từ khi ôm cô từ phòng của cô trở về, cô liền liên tiếp hướng bản thân rúc vào, khiến cho anh nhích xa một chút, cô lại chui rúc, anh lại cách xa chút, kết quả đó là hiện tại cả người anh sắp bị đẩy xuống giường, cô vậy mà còn không ngừng hướng tới bản thân chui vào.
"Ưm..." Tiểu Thỏ ngủ mơ hồ, vốn cô cảm thấy chính mình đã hướng tới cái tay ấm kia dựa vào, nhưng mà không biết chuyện gì xảy ra, cái tay ấm kia vậy mà sẽ di chuyển, cô đi phía trước một chút cái tay ấm kia liền cách xa cô một chút, dù sao cô chính là sờ đều sờ không tới cái tay ấm kia.
Tiểu Thỏ lập tức bực bội, cả người hướng tới tay ấm trong mộng kia trực tiếp xông đến.
Trình Chi Ngôn đang suy nghĩ như thế nào di chuyển Tiểu Thỏ trở về trong giường bỗng nhiên liền thấy cả người Tiểu Thỏ từ trên giường ngồi dậy.
"Tiểu Thỏ??" Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, mở miệng cúi đầu hô cô một tiếng, lại phát hiện cô căn bản không có phản ứng gì.
Lại nhìn kỹ qua, ánh mắt người này thực ra là nhắm chặt.
...
Sẽ không lại làm cái mộng gì đi??
Đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt nhìn chằm chằm cô, không biết vì sao cảm thấy tình hình này có một chút giống như đã từng quen biết.
!!!
Sẽ không là!!
Trình Chi Ngôn đang chuẩn bị đứng dậy hướng nơi khác trốn liền thấy Tiểu Thỏ dùng cả tay chân hướng tới chính mình bò lại, sau đó "Đông" một tiếng, đầu của cô lập tức nện ở trên bụng của anh.
Ta... Đi...
Bụng Trình Chi Ngôn bị
đâm một cái đau đớn.
Anh cau mày nhìn đầu người nào đó ngủ ở trên bụng của mình, nhịn không được đưa tay dùng lực kéo gương mặt cô một cái.
Đây đã bao nhiêu năm anh vốn cho là thói quen xấu này cô đã bỏ, không nghĩ tới hôm nay cô vậy mà lại cho anh một cái như vậy.
Tiểu Thỏ trong lúc ngủ mơ nhíu nhíu mày, đưa tay quơ quơ trứng tròn trước mặt mình, kỳ quái, vừa rồi sao giống như có một con muỗi bay vòng quanh mặt cô?
Ai... Từ từ...
Cô hình như muốn đi toilet...
Trình Chi Ngôn cầm mặt Tiểu Thỏ, mới vừa thu hồi tay mình liền thấy Tiểu Thỏ lập tức lại từ trên giường ngồi dậy.
Dựa vào, không phải đâu, còn muốn lại đến một lần??
Trình Chi Ngôn vội vàng xoay người một cái nhảy xuống giường, đôi mắt trong suốt tràn đầy cảnh giác nhìn Tiểu Thỏ.
Bây giờ, Tiểu Thỏ ngồi ở trên giường gật gù đắc ý hồi lâu, ánh mắt nhắm chặt lại rốt cục mờ mờ ảo ảo mở rồi.
Cô dường như còn không có phản ứng kịp chính mình ở đâu, hai mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn trước mắt một lúc lâu, sau đó đột nhiên xoay người xuống giường, vừa đi vừa nói: "Đi toilet..."
Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến nhìn cô.
Tiểu Thỏ đi tới hai bước, có lẽ cũng là nhận thấy được không quá đúng lắm, vì thế bước chân liền ngừng lại, sau một lúc lâu cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trình Chi Ngôn đứng ở bên giường, kinh ngạc nói: "Anh nước chanh? Sao anh ở trong phòng của em?"
"Em nhìn cho rõ ràng, nơi này là phòng anh."