Editor: Quỳnh Nguyễn
"..."
Trong phòng lập tức liền yên lặng lại.
Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Thỏ, sau một lúc lâu mới cúi đầu toát ra một câu nói: "Em là học của ai a??"
"..." Vẻ mặt trên mặt Tiểu Thỏ thay đổi.
Không xong, không nghĩ qua là liền học đầu môi chót lưỡi của Trình Thi Đồng tới đây rồi...
"Được rồi..." Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: "Vậy thì mang em ra ngoài đi."
"Ha ha..." Tiểu Thỏ xấu hổ cười cười, mắt thấy Trình Chi Ngôn đồng ý, vội vàng xoay người một cái nằm xuống giả vờ ngủ thiếp đi.
Nhưng mà...
Người nào đó ngồi ở bên cạnh cô nhìn chăm chú vào cô, vẻ mặt cười xấu xa tiến đến trước mặt cô, nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào vành tai trắng nõn của cô, thanh âm trầm thấp mang theo một chút mê hoặc nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi đều nói anh sàm sỡ em, nếu như anh không làm chút gì mà nói chẳng phải là đảm đương không nổi cái việc này??"
"..."
Thân thể Tiểu Thỏ lập tức liền cứng lại rồi.
Hô hấp ấm áp của anh dọc theo lỗ tai xinh xắn của cô một đường đến trên cổ thon dài.
Tiểu Thỏ "Hô" một phen xoay người lại, đôi mắt tràn đầy cảnh giác nhìn anh nói: "Anh làm gì??"
"Sàm sỡ em." Trình Chi Ngôn khẽ ngẩng đầu, khóe môi mỏng mang theo ý cười nhợt nhạt nhìn cô.
"Anh.... Nói đùa??"
"Em cảm thấy thế nào?"
Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng cô vẻ mặt lo lắng nhịn không được nghĩ tiếp tục đùa cô.
" Nhưng mà...." Tiểu Thỏ vẻ mặt có vẻ đăm chiêu nhìn anh, sau một lúc lâu mới yếu ớt mở miệng nói: "Em không sao...Em chính là lo lắng đến lúc đó anh sàm sỡ đến một nửa, lại muốn đi tắm nước lạnh... Dù sao hiện tại thời tiết cũng lạnh rồi.... Luôn tắm nước lạnh mà nói sẽ bị cảm."
"...."
Tươi cười trên mặt Trình Chi Ngôn nháy mắt liền cứng lại rồi.
Tiểu Thỏ nhìn anh cứng ở đàng kia, bất động hồi lâu, nhịn không được lại đáng đánh đòn hỏi một câu: " Anh
nước chanh??Anh còn muốn tiếp tục sàm sỡ em hay không?? Nếu như không sàm sỡ mà nói, vậy anh để em ngủ trước."
"..."
Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn trừng mắt một lúc lâu, rốt cục bất đắc dĩ trở mình, không rên một tiếng nằm xuống, đắp kín mền, nhắm mắt lại.
"Ai?" Tiểu Thỏ có chút hiếm lạ nhìn anh, "Anh nước chanh, sao anh không nói lời nào a??"
"Đi ngủ."
Thanh âm Trình Chi Ngôn rầu rĩ hướng tới Tiểu Thỏ nói một câu.
"A......" Tiểu Thỏ vốn còn muốn tiếp tục đùa Trình Chi Ngôn vài câu, nhưng mà suy nghĩ đến lần trước anh hung tợn nói với mình, chỉ là "Tạm thời" không tính toán xuống tay với cô, cô liền phẫn nộ nằm xuống.
Hai người bọn họ liền nằm song song như vậy, người nào cũng không nói gì.
Sau một lúc lâu, Trình Chi Ngôn rốt cục đưa tay ôm Tiểu Thỏ vào trong ngực mình, nhẹ nhàng thở dài một hơi, một cánh tay kia xoa xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc lúc nào em mới có thể lớn lên?? Anh đã đợi em mười hai năm rồi."
Tiểu Thỏ giật mình, không biết vì sao, nghe được ngữ khí anh như vậy nhịn không được cảm thấy có chút đau khổ trong lòng, cô trở tay ôm lấy Trình Chi Ngôn, vùi đầu ở trong ngực anh ấm áp nói: "Nhanh lắm, anh chờ một chút..."
Thanh âm của cô dừng một chút, qua một lúc lâu sau, mới nhỏ như muỗi kêu nói: "Nếu như anh thật sự đợi không được mà nói... Thực ra hiện tại em... Coi như là trưởng thành...."