Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhưng mà, chờ Tiểu Thỏ từ thuyền hải tặc không trung xuống, cả người cô đều đã quay vòng ba trăm sáu mươi độ, tất cả cảnh tượng trước mắt đều đã xoay vòng vòng, đầu óc cũng choáng váng, trong bụng lại càng có một loại cảm giác dời sông lấp biển.
"Tiểu Thỏ...Cậu không sao chứ..." Trình Thi Đồng nhìn thoáng qua sắc mặt Tiểu Thỏ trắng bệch, đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng cho cô, thấp giọng hỏi: "Nhìn cậu giống như cực kỳ không thoải mái."
"Tớ..." Tiểu Thỏ mới vừa mở miệng, lại cảm thấy một trận ghê tởm đi lên, vội vàng đỡ bồn hoa ngồi xổm xuống nôn khan.
"Bạch Tiểu Thỏ, cậu không sao chứ??" Mấy nữ sinh bên cạnh thấy thế, vội vàng xông tới, vẻ mặt thân thiết nhìn cô hỏi.
"Tớ..." Tiểu Thỏ nôn khan một trận, rốt cục cảm thấy dễ chịu một chút, cô đỡ bồn hoa ngồi xuống, hướng tới các cô khoát tay nói: "Tớ không được....Các cậu tự đi chơi đi...Tớ phải ở chỗ này nghỉ ngơi một chút."
" Có phải cậu có chứng sợ độ cao hay không?" Một người nữ đồng học ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thỏ, giúp đỡ Trình Thi Đồng cùng nhau vỗ vỗ lưng của cô: "Tớ nhìn vừa rồi mặt cậu trắng bệch, hơn nữa ngậm chặt miệng, cũng không kêu ra a."
" Hẳn là... Không có đi...." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, cảm thấy cái này hẳn là vấn đề độ cao, thật sự là thuyền hải tặc lật tới lật lui, xoay quá lợi hại rồi.
" Không có việc gì, các cậu đi chỗ khác chơi trước đi, tớ ở chỗ này cùng cô ấy, một lát nếu như cô ấy còn không có tốt chút mà nói, tớ liền liên hệ thầy giáo Trình một phen, xem có thể đi về trước hay không." Trình Thi Đồng ôm bả vai Tiểu Thỏ, an ủi vỗ vỗ bờ vai cô, hướng tới mấy cái nữ sinh nói.
" Được." Mấy nữ sinh thấy thế gật gật đầu, lúc xoay người chuẩn bị đi, đột nhiên lại dừng lại, vẻ mặt lo lắng nhìn Tiểu Thỏ nói: "Bạch Tiểu
Thỏ, cậu phải cẩn thận nha, nghìn vạn lần đừng làm cho thầy giáo Trình nhìn ra vừa rồi là cậu thổ lộ cùng thầy a!!"
"Ách... Ha ha ha... Tớ biết rõ..." Tiểu Thỏ ngớ ra một phen, sau đó vẻ mặt suy yếu hướng tới các cô phất phất tay, gật đầu bày tỏ chính mình đã hiểu.
" Chúng ta đi đây, bye bye."
Mấy nữ sinh kia dặn dò Tiểu Thỏ xong rồi, liền hướng tới cái chơi trò chơi khác đi qua.
Trình Thi Đồng mắt thấy mấy người các cô đi, lúc này mới vẻ mặt lo lắng nhìn Tiểu Thỏ hỏi: "Tiểu Thỏ, cậu còn khó chịu sao??"
Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn thoáng qua mấy nữ sinh kia đã biến mất trong biển người, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên đầu gối, sau đó vẻ mặt thoải mái nhìn Trình Thi Đồng nói: "Ha ha, tớ không sao."
"..."
Trong mắt Trình Thi Đồng không nói gì nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt hồng hào trước mắt, kéo kéo miệng nói: "Cậu... Vừa rồi bộ dáng khó chịu như thế, đều là giả bộ?"
"Đương nhiên rồi." Tiểu Thỏ gật gật đầu, hướng tới Trình Thi Đồng tiếp tục nói: "Rất không dễ dàng đến công viên trò chơi một chuyến, tớ đương nhiên muốn đi tìm anh nước chanh chơi a, chung quy không thể thật sự cùng các cô chơi cả ngày, hơn nữa, ngộ nhỡ lúc xếp hàng nhàm chán, các cô muốn tớ đi thổ lộ Trình Chi Ngôn làm sao bây giờ??"
"..."
" Được rồi, tớ không sao, cậu theo tớ cùng đi tìm chú nhỏ hay là đi tìm Cố Ninh Thư nhà cậu a??" Tiểu Thỏ cười tít mắt nhìn Trình Thi Đồng, trong thanh âm mang theo tràn đầy bỡn cợt hướng tới cô hỏi.