Editor: Quỳnh Nguyễn
"Tớ đúng a." Tiểu Thỏ vẻ mặt thản nhiên nhìn Trình Thi Đồng nói: "Nhưng mà tớ nhìn không ra cậu cần tớ an ủi chỗ nào a."
"..."
Trình Thi Đồng yên lặng nhìn cô một lúc lâu, thở dài một hơi, lại quay đầu nhìn thoáng qua Cố Ninh Thư ngồi ở cuối cùng, anh đang cúi đầu đọc sách, buồn bực nói: "Thôi, chờ lễ tổng kết chấm dứt tớ lại đi tìm cậu ấy."
"Uh`m." Tiểu Thỏ cũng quay đầu nhìn Cố Ninh Thư một cái, lại phát hiện, anh đang ngẩng đầu nhìn Trình Thi Đồng ngồi ở bên cạnh mình, trong ánh mắt hiện lên một tia hiu quạnh.
Nhưng mà chờ Tiểu Thỏ lại nhìn kỹ anh đã tiếp tục cúi đầu đọc sách rồi.
....
" Cuối cùng, tôi hi vọng các học sinh trong kỳ nghỉ đông có thể tiếp tục chăm chỉ học tập, đồng thời cũng chúc mừng năm mới cho mọi người, chúc các em năm mới vui vẻ, nghỉ đông vui vẻ!! Lễ tổng kết đến đây kết thúc!!"
Cùng với hiệu trưởng dõng dạc đọc diễn văn, lễ tổng kết rốt cục kết thúc.
Lúc Trình Thi Đồng di chuyển ghế đứng dậy, nhìn xung quanh trái phải một hồi, chờ bạn cùng lớp đều đã đi được không sai biệt lắm, lúc này mới chậm rãi từ từ đến bên cạnh Cố Ninh Thư, thanh âm lành lạnh nói: "Một lát tan học cậu có sắp xếp cái gì không??"
Cố Ninh Thư cúi đầu nhìn thoáng qua Trình Thi Đồng, vô cùng tự nhiên nhận lấy ghế trên tay cô, chính mình một tay một cái ghế mang theo, vừa hướng tới phòng học đi vừa thanh âm ôn nhuận nói: "Không có việc gì, ba tớ vừa rồi gọi điện thoại tới đây nói muốn đón tớ tan học."
"..."
Sau khi Trình Thi Đồng nghe xong lời của cậu, chỉ cảm thấy trong lòng càng buồn bực rồi.
Rõ ràng trước kia lúc nghỉ đông, sau khi lễ tổng kết kết thúc, cậu đều cùng chính mình ra ngoài đi dạo phố hoặc là xem phim...
" Vậy ngày mai a??"
"Ngày mai... Có lẽ ở nhà..." Cố Ninh Thư chần chờ một phen, hướng tới Trình Thi Đồng thấp giọng nói.
"..."
Trình Thi Đồng đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, nhíu mày nói: "Cố Ninh Thư, có phải
cậu có chuyện gì gạt tớ hay không??"
"Tớ..." Cố Ninh Thư nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bực bội của cô, lời nói đến bên miệng lại như thế nào cũng nói không nên lời.
"Chẳng lẽ cậu lại muốn ngoạn chơi mất tích giống lần trước?" Trình Thi Đồng trừng mắt nhìn, ngữ khí hung tợn hướng tới cậu nói: "Nếu như cậu dám mất tích như vậy lần nữa mà nói, đời này tớ đều sẽ không tha thứ cho cậu!!"
"..." Cố Ninh Thư dừng lại bước chân đi về phía trước, cúi đầu hạ mắt, nhìn cô hồi lâu nhưng là một câu đều không có nói.
"Cậu không nói lời nào là có ý tứ gì?" Trình Thi Đồng đưa tay chọc chọc ngực của cậu.
Cố Ninh Thư đứng tại chỗ trầm mặc rất lâu, rốt cục thanh âm cúi đầu mở miệng nói: "Đồng Đồng... Chúng ta..."
Đôi mắt anh trong suốt nhìn cô, sau một lúc lâu mới thanh âm chua sót tiếp tục nói: "Chúng ta chia tay đi..."
Trầm mặc.
Trầm mặc một lúc lâu.
Sau khi anh nói xong câu nói kia.
Trình Thi Đồng nhìn anh khuôn mặt thanh tú, hơn nửa ngày mới từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, "Cố Ninh Thư, cậu có lầm hay không! Hôm nay là mùng 5 tháng 2, không phải mùng 1 tháng 4, cậu vui đùa ngày Cá tháng Tư cái gì a??"
"Tớ là... Nghiêm túc." Cố Ninh Thư nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, lúc đang chuẩn bị tiếp tục nói chuyện, tiếng chuông di động của anh vang lên.
Trình Thi Đồng đưa tay, lấy điện thoại cầm tay từ trong túi anh ra, dãy số trên màn hình điện thoại di động là ba anh.
"Chờ tớ một chút." Cố Ninh Thư cầm hai cái ghế trong tay để xuống, cầm lấy điện thoại di động tới