Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Thi Đồng nghe được anh cúi đầu hướng tới bên kia điện thoại nói mấy câu gì, sau đó liền cúp điện thoại.
"Đồng Đồng, tớ phải đi." Ngón tay Cố Ninh Thư thon dài nhẹ nhàng vỗ về tóc mềm mại của cô.
Có lẽ, bây giờ, chính là lúc bọn họ gặp mặt một lần cuối cùng.
Mặc dù cực kỳ không nỡ.
Nhưng...
Cố Ninh Thư cúi đầu, khẽ hôn một cái trên cánh môi hồng nhuận, sau đó kéo ra khoảng cách hai người, cười cười nói: "Tạm biệt."
Anh nói xong hai chữ này liền mang ghế, xoay người hướng tới phòng học đi qua.
Trình Thi Đồng vẫn cứng ngắc đứng tại chỗ như cũ, nhìn bóng lưng anh gầy dần dần đi xa, nước mắt nháy mắt liền chảy ra.
Vì sao sẽ như vậy??
Rõ ràng ngày hôm qua toàn bộ cũng khỏe, vì sao mới một ngày, sẽ biến thành như vậy??
Cố Ninh Thư, cậu thật sự nói đi là đi, đều đã không quay đầu lại nhìn tớ sao??
Cậu quay đầu nhìn tớ một chút a, dù cho chỉ có một chút...
Trình Thi Đồng giữa một mảnh nước mắt mơ hồ, nhìn bóng dáng Cố Ninh Thư dần dần biến mất cuối hành lang.
Anh vậy mà thật sự, một chút cũng không có quay đầu.
Gió lạnh gào rít pha lẫn bông tuyết, thổi qua đôi má cô, Trình Thi Đồng đưa tay lau nước mắt trên mặt một cái, rất nhanh hướng tới phòng học chạy tới.
Bên trong phòng học, các học sinh trên cơ bản đều đã đi không sai biệt lắm, chỉ có Tiểu Thỏ còn đang ngồi ở trên ghế vừa đeo tai nghe nghe nhạc vừa chờ Trình Chi Ngôn xử lý xong công việc cùng nhau về nhà.
Trình Thi Đồng thở hồng hộc chạy vào phòng học, nhìn bóng dáng Tiểu Thỏ lẻ loi bên trong phòng học, hơi run sợ một phen, sau đó thất hồn lạc phách hỏi: "Tiểu Thỏ, Cố Ninh Thư đâu??"
"A?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, thuận tay kéo rớt một cái tai nghe nhét ở trong lỗ tai, trong mắt kỳ quái nhìn Trình Thi Đồng nói: "Vừa rồi cậu ấy đem ghế về lớp học sau đó mang theo cặp sách liền đi, như thế nào, hai ngươi không có hẹn cùng nhau tan học sao?"
"... Không có." Trình Thi Đồng ngơ ngác ngồi
xuống trên chỗ ngồi của mình, mắt nhìn trên bàn còn khắc tên hai người cô cùng Cố Ninh Thư, nhịn không được hốc mắt nóng lên.
" Vậy nếu không cậu chờ một lát, cùng tớ còn có Trình Chi Ngôn cùng nhau đi." Tiểu Thỏ vừa nói vừa nhét tai nghe vừa rồi mình kéo rớt vào trong lỗ tai Trình Thi Đồng nói: "Chúng ta cùng nhau nghe một lát trước đi."
Trong tai nghe, một bản trữ tình chậm rãi chảy theo dòng ra ngoài, thanh âm thiếu nữ ngọt ngào thanh thúy mang theo một chút bi thương chui vào màng tai của cô:
"Cho tới bây giờ không nghĩ tới, không thể lại cùng ngươi dắt tay, lúc ủy khuất không có ngươi cùng ta đau, toàn bộ đều là ta quá mức kiêu căng, nghĩ đến ngươi sẽ biết, vẫn đã quên nói, ta có nhiều cảm động. Ta biết ngươi vẫn yêu ta, mặc dù lý do chúng ta tách ra đều đã tiếp thu, ngươi có biết ta sẽ có bao nhiêu khổ sở, cho nên cho dù đến cuối cùng còn mỉm cười muốn ta cố lên, ta biết ngươi còn không bỏ xuống được ta, mới có thể lúc rời đi từ từ nhắm hai mắt không có quay đầu, trong lòng chúng ta đều biết lẫn nhau, thực ra yêu không ngừng...."
Trình Thi Đồng đột nhiên cảm thấy, mỗi một câu bài hát này, mỗi một nốt nhạc dường như đều là đang nói cô cùng Cố Ninh Thư.
Nước mắt mới vừa thật không dễ dàng ngừng, nháy mắt lại lạch cạch lạch cạch nhỏ giọt rơi xuống.
Tiểu Thỏ rốt cục nhận thấy được một chút không thích hợp, cô đưa tay dùng lực quay thân thể Trình Thi Đồng, nhìn cô nước mắt ràn rụa nhỏ giọt, kinh ngạc nói: "Đồng Đồng!? Cậu làm sao vậy, như thế nào đột nhiên khóc??"