Ba Tiểu Thỏ cười đưa tay vỗ bả vai Trình Chi Ngôn, giọng nói trầm ấm: " Nghe Tiểu Thỏ nói, chờ sau này nó trưởng thành muốn gả cho cậu, đến lúc đó cậu cần phải đối với nó thật tốt."
"..."
"Đến đây, ăn cơm thôi." Mẹ Tiểu Thỏ thấy người đã tập trung đầy đủ trong phòng khách, vội vàng đi vào phòng bếp vừa bưng thức ăn để lên trên bàn cơm vừa gọi một nhà Trình Chi Ngôn nhanh chóng vào ngồi.
Trong bữa tiệc ba Tiểu Thỏ không ngừng gắp thức ăn cho Trình Chi Ngôn, trình độ thân thiện kia quả thực chính là đã coi anh làm con rể mình rồi.
Trình Chi Ngôn nhìn trong bát cơm nháy mắt xuất hiện thức ăn giống như núi nhỏ, đành phải liên tiếp nói "Cảm ơn chú, cám ơn chú, không cần, thật sự không cần, cám ơn chú...."
Chu Nguyệt và chồng mình nhìn thoáng qua lẫn nhau, cười hì hì đưa tay chọc chọc đầu Trình Chi Ngôn nói: " Cái gì mà cám ơn chú, mau cám ơn ba vợ a."
"..."
Trình Chi Ngôn nháy mắt giống như bị sét đánh.
“Ha ha ha ha, không có việc gì không có việc gì, hiện tại kêu chú cũng được, chờ sau này kết hôn lại kêu ba vợ cũng không muộn.”Ba Tiểu Thỏ nghe xong lời này, cao hứng cười suốt.
Trong lúc này, trên bàn cơm tất cả mọi người vui vẻ hòa thuận, trừ bỏ.... Vẻ mặt Trình Chi Ngônkhông nói gì.
Sau một lần bữa tối kia, ba Tiểu Thỏ ở nhà không được vài ngày, mùng ba tết thì phải trở về bộ đội.
Trước khi đi, Tiểu Thỏ mắt đỏ hồng túm góc áo ba mình, nói cái gì cũng không chịu buông tay.
Ba Vẻ mặt Tiểu Thỏbất đắc dĩ nhìn cô, ngồi xổm người xuống giọng nói ôn nhu nói: “Tiểu Thỏ ngoan, mùa hè năm nay ba có thể xuất ngũ, chờ ba xuất ngũ trở về mỗi ngày đều chơi cùng con có được hay không?"
" Vâng....”Tiểu Thỏ hít cái mũi suy nghĩ gật đầu, giọng nói
nghẹn ngào hỏi: " Vậy ba ba sau này sẽ đến tham gia họp phụ huynh nhà trẻ của con sao?"
“Sẽ."
“Sẽ theo giúp con cùng nhau tham gia đại hội thể dục thể thao sao?"
“Sẽ."
“Bạn nhỏ khác đều cùng ba tham gia đại hội thể dục thể thao..."
" Ừ, ba biết, Tiểu Thỏ ngoan, chờ mùa hè, mỗi ngày ba đi đưa đón con đi học có được hay không?”Ba Tiểu Thỏ bị cô nói cũng có chút chua xót trong lòng, trong mắt đã có một chút đỏ lên, con gái này, thời gian ông ở bên cô lớn lên thật là quá ít.
Nhưng mà ông dù sao cũng là người lớn thân cao 1m8, dù sao vẫn không thể khóc sướt mướt giống như Tiểu Thỏ.
Ba Tiểu Thỏ cúi đầu, hít sâu một hơi, hôn trên mặt Tiểu Thỏ một cái, đứng dậy, đi ra bên ngoài.
“Hu hu hu... Ba ba, ba đừng đi...” Cuối cùng Tiểu Thỏ cũng nhịn không được oa oa khóc lớn lên, đôi bàn tay gắt gao túm ống quần ba mình, nói cái gì cũng không chịu buông ra.
“Tiểu Thỏ...”Ba cô có chút bất đắc dĩ nhìn cô, trong lòng tràn đầy không nỡ, “Ba phải đi rồi."
“Không được, con không muốn ba ba đi...”Tiểu Thỏ khóc đến nước mắt lả tả rơi xuống dưới, hắng giọng gào thét long trời lở đất.
Mẹ Tiểu Thỏ và mẹ Trình Chi Ngôn đứng ở bên cạnh khuyên đủ loại Tiểu Thỏ vẫn túm ống quần ba không buông tay.
Cuối cùng, rốt cục không có biện pháp, mẹ Trình Chi Ngôn quay đầu trừng mắt Trình Chi Ngôn đang đứng ở cạnh cổng xem náo nhiệt một cái, trong ánh mắt chỉ truyền lại một tin tức.
Tiểu tử thúi, mau qua đây giúp đỡ!