Editor: Quỳnh Nguyễn
" Được." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, gật đầu lên tiếng.
Tiểu Thỏ vốn còn có chút còn có chút lo lắng Trình Thi Đồng, không nghĩ tới lúc cô nhìn thấy Trình Thi Đồng, cô ấy vậy mà ngồi chồm hổm cùng một chỗ với mấy đứa trẻ trong nhà đốt pháo trúc.
Cô ấy mặc một bộ áo lông màu đỏ thẫm, trên mũ còn treo một cái vòng tròn lông nhung màu trắng, trên lỗ tai mang theo bịt tai Tiểu Hùng, cười hì hì hướng tới mấy đứa bé kia lớn tiếng nói: "Chuẩn bị tốt sao?? Chị đếm a..... Một, hai, ba! Chạy!!"
Theo cô ra lệnh một tiếng, mấy cái đứa trẻ vây quanh kia kia nhất thời vừa thét chói tai vừa cười chạy ra.
Sau khi Trình Thi Đồng dẫn đốt pháo trúc kia cũng rất nhanh hướng về phía sau chạy tới.
Bất quá vài giây, trong sân liền vang lên một trận tiếng pháo nổ "Đùng đùng".
Cùng với tiếng pháo nổ còn có từng đợt khói đặc màu xanh.
"Khụ khụ khụ..." Tiểu Thỏ bị từng đợt khói đặc khói đặc kia nghẹn đến ho khan.
"Tiểu Thỏ??" Trình Thi Đồng nghe được tiếng ho khan của cô, vẻ mặt kinh hỉ quay đầu lại quay đầu lại nhìn cô, sau đó rất nhanh hướng tới cô chạy tới kéo cánh tay của cô cười hì hì nói: "Lại cùng chú nhỏ trở về đón tết a? Ai, cậu không biết, buổi chiều bà cố đã hỏi rất nhiều, vợ Ngôn Ngôn sao còn không qua đây."
"Cái gì cháu dâu, đừng nói lung tung..." Tiểu Thỏ đưa tay bóp cánh tay của cô, sau đó nhìn vẻ mặt cô phấn khởi cười nói: "Khí sắc cậu nhìn không tệ a, còn tưởng rằng mấy ngày nay cậu sẽ ở nhà mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt a."
"Làm sao có thể!!"
Trình Thi Đồng dương dương đắc ý nhìn Tiểu Thỏ một cái, cười tít mắt nói: "Tớ đã nghĩ thông suốt, nếu hai người tớ cùng Cố Ninh Thư còn yêu nhau, vậy muốn chia tay làm gì, cho dù là bệnh tật cũng không có thể tách chúng ta ra, Cố Ninh Thư người này, sinh là người Trình Thi Đồng Trình Thi Đồng tớ, chết là ma Trình Thi Đồng tớ! Ha ha..."
" Tiết
tháo của cậu a??" Tiểu Thỏ vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô, trên một đường này cô chuẩn bị một đống lớn lời an ủi, định nhìn thấy Trình Thi Đồng hảo hảo mà khuyên bảo cô, không nghĩ tới người này thực ra là có lối suy nghĩ này.
Cô đột nhiên cảm thấy, người cần cần khuyên bảo hẳn là chính mình rồi...
"Tiết tháo gì gì đó đều là Phù Vân." Trình Thi Đồng khoát tay, vẻ mặt không chút để ý nói.
Cô ngẩng đầu lên lại nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn đứng sau lưng Tiểu Thỏ, cười hì hì hô một tiếng: "Chú nhỏ, chũ đã đến rồi a, cháu nói với chú, buổi chiều còn có bảy cô tám dì gì gì đó tới cửa, nghe nói chú còn chưa kết hôn, một đám đều đã cân nhắc tìm đối tượng cho chú a, nếu không phải cháu kiên quyết ngăn cản giúp chú, nói không chừng buổi tối người ta liền muốn mang con gái tới cửa gặp chú a."
"Uh`m." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, trên mặt không có bất luận cái vẻ mặt cảm kích gì.
"Ai... Liền biết chú sẽ phản ứng là như vậy." Trình Thi Đồng túm cánh tay Tiểu Thỏ, lập tức kéo cô hướng tới buồng trong, "Đi một chút đi, tớ mang cậu đi gặp bà cố ông cố đi."
Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ nhìn Trình Thi Đồng, đồng thời bị túm đi vào trong, quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn vẫn đứng ở cửa như cũ.
Trên mặt của anh cũng là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Buổi tối đêm ba mươi, khắp nơi đều là một mảnh không khí vui sướng, tiếng pháo nổ, tiếng nhạc, tiếng cười đùa không dứt bên tai, ăn xong cơm tất niên lại nhìn tiết mục cuối năm một hồi, các thân thích các thân thích trong nhà liền bắt đầu một đám cáo từ rồi.