Editor: Quỳnh Nguyễn
"A...... Nếu ngủ không được mà nói..." Trình Chi Ngôn bỗng nhiên đến gần cô, nói nho nhỏ bên tai cô: "Vậy không bằng chúng ta hoàn thành tâm nguyện bà nội?"
"Ách...Cái kia, đột nhiên em cảm thấy buồn ngủ quá, xấu hổ a, Trình Chi Ngôn, em muốn ngủ, chúc ngủ ngon!" Tiểu Thỏ bị Trình Chi Ngôn nói một phen, vội vàng bịt chặt hai mắt hướng tới hướng tới Trình Chi Ngôn nói một hơi.
"Ha ha..." Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng cô nhanh chóng nhắm mắt lại, nhịn không được bật cười, sau đó đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của cô, lại cúi người khẽ hôn một cái trên trán trơn bóng của cô nói: "Ngủ đi, chúc ngủ ngon."
Một đêm này, Tiểu Thỏ làm một giấc mộng thật dài, trong mộng một đống bọn gấu nhỏ đi theo sau lưng cô, kéo quần áo của cô oa oa khóc gọi mẹ, mỗi mặt một con gấu nhỏ đều rất giống Trình Chi Ngôn trước đây, nhưng mà cô yên lặng đếm một phen, trong mộng thậm chí có tám cái Trình Chi Ngôn nho nhỏ.
Đám gấu nhỏ một hồi cắn núm vú cao su oa oa khóc lớn, một hồi lại mặc tã không thấm bắt đầu sắm vai Bạch Tuyết công chúa cùng bảy chú lùn, lại qua một lúc lâu sau gấu nhỏ vậy mà đều mọc tóc đen dày đặc, chải kiểu tóc cổ nhân, bắt đầu ở trong bồn tắm lớn nhà vệ sinh giả vờ Bát Tiên quá hải ( tám tiên tắm biển).
Lại sau đó tám gấu nhỏ chơi đủ bắt đầu ôm đùi của cô oa oa khóc lớn.
"Mẹ con thật đói!"
"Mẹ con muốn ăn cơm!!"
"Mẹ, ba ba như thế nào vẫn chưa về nhà!"
Tiểu Thỏ ở trong mộng gấp đến độ chảy mồ hôi, trong lòng cả kinh, nháy mắt mở to mắt.
Bầu trời phía bên ngoài cửa sổ vẫn lại là một mảnh xám mờ, nhưng mà đã mơ hồ lộ ra một chút mặt trời.
Ánh sáng mỏng manh xuyên qua khe hở rèm che rơi vào trong gian phòng, trên mặt đất hình thành một chút ánh sáng loang lổ.
Tiểu Thỏ nhìn trời, trần nhà phát ngốc được một lúc, mới hồi phục tinh thần lại.
Hù chết cô, hoàn hảo chỉ là nằm mơ.
Tiểu Thỏ thở phào nhẹ
nhõm, quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn ngủ ở bên cạnh mình, đôi mắt sâu thẳm trong ngày thường đang nhắm lại, lông mi dài mà cong đang ngủ nhẹ nhàng mà run rẩy, mày của anh giãn ra, môi mỏng hơi hơi cong lên độ cong đẹp mắt, tựa hồ đang mơ mộng đẹp.
Tiểu Thỏ nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng mà đụng chạm đôi má trắng nõn anh một phen, tương lai, nếu hai người bọn họ thật sự có một đứa trẻ mà nói, có phải sẽ giống anh nhiều một chút hay không?"
Ngay tại lúc cô miên man suy nghĩ, một đạo thanh âm trầm thấp mà thoáng khàn khàn vang lên bên tai cô: "Em tình??"
Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, nhìn Trình Chi Ngôn trước mắt, hai tròng mắt của anh hơi hơi mở, hiển nhiên vẫn lại là một bộ không có hoàn toàn tỉnh ngủ, nhưng mà ý cười trong đôi mắt anh trong nháy mắt ấm áp tâm cô.
"Uh`m..." Tiểu Thỏ gật gật đầu, ôm chăn từ trên giường ngồi dậy nói: "Mơ cơn ác mộng, liền tỉnh lại rồi."
" Mơ cái gì?"
"Không thể nói."
"A......" Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng mà lên tiếng, nhưng là không có tiếp tục hỏi tới: "Ngược lại anh mơ đẹp."
"Là cái gì??" Tiểu Thỏ tò mò hỏi.
"Ưm...Anh mơ thấy sau này chúng ta sinh rất nhiều rất nhiều đứa nhỏ, mỗi một người lớn lên thật sự giống em, lại nhu thuận đáng yêu." Trình Chi Ngôn nắm tay nhỏ mảnh khảnh trắng nõn, để tới trên môi mình nhẹ nhàng mà hôn một phen.
"..."
Tươi cười trên mặt Tiểu Thỏ nháy mắt liền cứng lại rồi.
Cho nên hai người bọn họ... Đây đều là bị nguyện vọng bà nội muốn ôm chắt trai dọa sợ tới mức này sao.