Editor: Quỳnh Nguyễn
Ngay sau đó, cả người Trình Chi Ngôn liền che trên thân thể cô.
"Cái kia... Anh nước chanh...??" Tiểu Thỏ ngửa mặt nằm ở trên chiếc giường lớn mềm mại kia, đôi mắt mang theo một tia kinh hoảng nhìn Trình Chi Ngôn trước mắt, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì.
"Uh`m." Trình Chi Ngôn cúi đầu lên tiếng, một đôi tay trực tiếp đè cổ tay mảnh khảnh cô lại, không giải thích liền đè cô, không cho cô nhúc nhích.
"Anh anh anh...Anh muốn làm gì??" Tiểu Thỏ dùng lực xoay vặn cổ tay của mình, thế nhưng khí lực Trình Chi Ngôn thật sự là quá lớn, cô căn bản là tránh không thoát giam cầm của anh.
Nhưng mà Trình Chi Ngôn lại không nói.
Lưỡi của anh lập tức cạy mở hàm răng của cô, thăm dò vào trong miệng cô, sau đó dừng ở đầu lưỡi mềm mại của cô.
Tiểu Thỏ còn không có biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, liền cảm thấy được trước mình chợt lạnh, áo ngủ gấu mèo của cô bị bàn tay của anh vén lên, ngón tay mềm mại mà ấm áp đã thăm dò vào bên trong áo ngủ của cô, dọc theo bộ phận bụng nhẵn nhụi bóng loáng chậm rãi hướng về phía trước hoạt động."
"!!!"
Trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh, cái tay bị anh buông ra kia theo bản năng đè lại ngực mình.
"Anh nước chanh!?" Tiểu Thỏ thanh âm run rẩy hô anh một tiếng.
Ai tới nói cho cô, trước mắt này rốt cuộc là cái tình huống gì!!
Không phải mới vừa còn tốt sao, như thế nào lúc này mới vài giây anh nước chanh liền hóa thân làm sói rồi hả??
"Tiểu Thỏ..." Trình Chi Ngôn thanh âm cúi đầu hô cô một tiếng, sau đó ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào cô, sau một lát cúi đầu xuống, cánh môi ấm áp ngậm chặt ngón tay nhỏ của cô, dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm đầu ngón tay của cô.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy một trận cảm giác ấm áp nháy mắt từ đầu ngón tay truyền tới.
Cái loại cảm giác này hình như là không cẩn thận đụng chạm đến chỗ ổ điện, mang theo một chút cảm giác tê dại, giống như bị dòng điện yếu ớt chạy vào.
Tay cô ấn che
mình, không tự chủ được liền buông xuống.
Trình Chi Ngôn hết sức hài lòng nhìn phản ứng Tiểu Thỏ, tay thon dài nắm giữ tay mảnh khảnh của cô, cầm tay cô di chuyển đến bên cạnh, mười ngón đan xen cùng cô.
Sau đó không đợi cô nói chuyện liền cúi đầu xuống, dùng hàm răng vô cùng kiên nhẫn một cái lại một cái, theo thứ tự cởi bỏ nút thắt áo ngủ cô.
Một mảnh da thịt thiếu nữ trắng nõn nhẵn nhụi không cần chốc lát liền hiện ra ở trước mặt anh toàn bộ.
Dưới ngọn đèn mờ tối bên trong gian phòng, da thịt cô giống như ngọc, bị khảm một tầng vầng sáng màu vàng nhàn nhạt.
Mà ngực cô mềm mại liền coi như hai cái Tiểu Bạch Thỏ vo thành một cục, nhìn rất là đáng yêu.
Đôi mắt Trình Chi Ngôn tối sầm, cúi đầu ngửi mùi thơm ngọt chuyên thuộc về cô.
Lọn tóc anh xẹt qua da thịt cô mang đến một cảm giác mềm mại, Tiểu Thỏ bị đè không khả năng nhúc nhích chỉ có thể liều mạng hạ mắt nhìn đỉnh đầu Trình Chi Ngôn, trong thanh âm mang theo một chút run rẩy nói: "Anh nước chanh...Anh muốn làm gì?"
Trình Chi Ngôn nghe những lời này của cô, động tác hơi hơi dừng một phen, nhưng mà cũng tạm dừng như thế một chút chút, trực tiếp há miệng.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy khí lực cả người giống như nháy mắt đều bị rút đi.
Từ trong lòng truyền đến cảm giác làm cho cô cảm thấy chính mình giống như là bị đặt ở dưới mặt trời chói chang, mỗi một ánh mặt trời cực nóng chiếu sáng tới đây, đều làm cho cô không ngừng hòa tan.