Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên bụng dưới bằng phẳng mà bóng loáng của cô, da thịt bụng cô trắng nõn nà, ở dưới ánh đèn phiếm sáng bóng mê muội người, cảm giác giống như là bánh pút-đing sữa non mềm ngon miệng đang chờ đợi anh nhấm nháp.
Tiểu Thỏ mới vừa cảm giác Trình Chi Ngôn đặt ở trên thân mình rời khỏi, một giây sau liền có một nụ hôn cực kỳ ấm áp rơi vào trên bụng cô.
"Ai nha..."
Cô nhịn không được hô một tiếng, cả thân thể theo bản năng cuộn mình lại.
Rất ngứa...
Cô sợ nhất người khác gãi bụng thắt lưng của cô, mỗi lần đùa giỡn cùng Trình Thi Đồng, vô luận ngay từ đầu cô chiếm thượng phong như thế nào, cuối cùng chỉ cần Trình Thi Đồng vừa tới gãi bụng thắt lưng của cô, cô sẽ thua rối tinh rối mù.
Ánh mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, nhìn người nào đó co rút thành một cục như hình dạng con nhím nhỏ ở trước mắt mình, nhịn không được khóe môi gợi lên đường cong mờ, anh đưa tay túm chặt cánh tay của cô, kéo cả người cô trở về, thanh âm buồn cười hỏi: "Em làm gì?"
"Rất ngứa a... Không cần hôn bụng em..." Tiểu Thỏ một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng hướng tới Trình Chi Ngôn thẹn thùng nói.
Thật sự... Cô rất sợ ngứa...
" Nào có ngứa như thế, đừng lộn xộn." Đôi mắt trong suốt Trình Chi Ngôn hơi hơi híp híp, cánh tay thon dài mà hữu lực một lần nữa đè lại cổ tay Tiểu Thỏ, lật chuyển cả người cô trở về, trong thanh âm mang theo một tia nồng đậm mê hoặc nói: "Hơi chút nhịn một phen..."
" Nhưng mà em..." Tiểu Thỏ còn chưa nói xong Trình Chi Ngôn đã lại cúi người, lại hôn lên trên bụng dưới bằng phẳng bóng loáng của cô.
Mang theo một chút cảm giác ngứa, cảm giác tê dại hỗn hợp giống như bị dòng điện đánh trúng, làm cho Tiểu Thỏ theo bản năng muốn cuộn tròn lại lần nữa.
Nhưng mà hai tay cô bị đè lại, căn bản ngay cả vùng vẫy đường sống đều không có.
"Đừng... Rất ngứa..." Tiểu
Thỏ nhịn không được xoay vặn thân thể, cô thật sự chịu không nổi loại cảm giác ngứa này, cảm giác như vậy làm cho toàn thân cô đều có chút không được tự nhiên, lại cứ trong dạng không được tự nhiên kia còn kèm theo một chút cảm giác sảng khoái.
"Uh`m, biết rõ..." Trình Chi Ngôn nhìn người nào đó quay tới quay lui thân thể, nhịn không được vươn ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng mà "Liếm" ở thắt lưng mềm mại cô một phen.
Lần này giống như là ấn đến chỗ cái chốt mở gì đó.
Tiểu Thỏ nháy mắt liền không động đậy.
"Như thế nào không xoay?? Uh`m??" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt trầm trầm nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đỏ ửng kia.
"..."
Tiểu Thỏ đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn anh, nói không ra lời.
Trình Chi Ngôn mỉm cười, cầm một bàn tay đè lại cái cổ tay cô, một bàn tay xẹt qua bụng dưới bằng phẳng của cô, cuối cùng dừng lại ở trên quần ngủ gấu mèo hồng nhạt.
Sau đó ngón tay thon dài thăm dò vào quần trong của cô...
Cả người Tiểu Thỏ nháy mắt liền cứng lại rồi.
Cô cô cô... Anh nước chanh sẽ không vốn định hôm nay liền ăn cô vào bụng đi??
Anh anh anh... Anh không phải nói chính mình sẽ không xuống tay với người vị thành niên sao...
Còn có.... Hôm nay cô cũng không có chủ động đi trêu chọc anh a... Cho nên tình hình trước mắt này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
"Tiểu Thỏ..." Trình Chi Ngôn cúi đầu gọi cô một tiếng, sau đó một lần nữa hôn cánh môi hồng nhuận.