Editor: Quỳnh Nguyễn
Cho nên lúc này, đầu óc cô chậm nửa nhịp đã ý thức được chính mình vừa rồi nói gì đó, làm cái gì, hơn nữa ảo não thật sâu ở trong lòng.
Mẹ...
Cô vừa rồi đã nói gì đó a!!
Cái gì đẹp trai làm cho người ta không thể không ăn a!!
Cô quả thực sắp thẹn đến muốn chui xuống đất được chứ!!
"..." Ánh mắt Trình Chi Ngôn thẳng tắp nhìn cô, bỗng nhiên vươn ra hai ngón tay, quơ quơ trước mắt Tiểu Thỏ nói: "Đây là mấy??"
Tiểu Thỏ nháy mắt không nói gì, đây là xem cô như học sinh tiểu học sao??
Nhưng mà cô còn chưa kịp châm chọc miệng đã trước đầu thành thực trả lời: "Hai."
"Cái này a??" Trình Chi Ngôn dùng bàn tay và một ngón tay giơ ra.
Mẹ quả trứng, thật đúng là coi cô như học sinh tiểu học a!!
"Sáu!!" Tiểu Thỏ tiếp tục thành thực trả lời.
Trình Chi Ngôn nhíu nhíu mày, nhìn bộ dạng này, hẳn là giống như không có uống say a.
"Anh nước chanh, anh nhìn chằm chằm vào em làm gì, có phải bởi vì em đáng yêu hay không a??" Hai tay Tiểu Thỏ chỉ vào mặt mình, cười đến vẻ mặt sáng lạn hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.
"..."
Trình Chi Ngôn quay đầu lại, giả vờ chính mình không có nghe thấy những lời này, tiếp tục yên lặng cúi đầu ăn bò bí-tết.
"Anh nước chanh, sao đột nhiên không nói a??" Hai tay Tiểu Thỏ chống cằm chính mình, yên lặng nhìn Trình Chi Ngôn ăn bò bí-tết, ngốc hề hề cười nói: "Anh có biết hay không, em vô cùng vô cùng thích anh a?"
"Biết." Trình Chi Ngôn chần chờ một phen, vẫn lại là cúi đầu trả lời một tiếng.
"Thích làm cho em nhịn không được muốn sàm sỡ anh." Tiểu Thỏ cười đến nheo mắt lại, cong cong giống như trăng.
"..."
Trình Chi Ngôn đã không biết nên trả lời Tiểu Thỏ như thế nào mới tốt.
" Bài tập hôm nay em làm xong sao??"
Anh nghĩ nửa ngày chỉ có thể dời đi đề tài.
"Làm tốt nha!" Tiểu Thỏ tiếp tục thành thực trả lời: "Em biết tối hôm nay mọi người muốn cùng nhau ăn cơm, cho nên lợi dụng thời gian tan học
liều mạng làm bài tập, anh nước chanh, anh yên tâm đi, hôm nay em đã viết xong toàn bộ, ăn cơm tối xong tất cả thời gian của em đều thuộc về anh."
"Uh`m..." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, lên tiếng.
" Cả người em cũng thuộc về anh." Tiểu Thỏ nghiêng đầu nghĩ một chút, lại bổ sung một câu.
"..."
Đối mặt với Tiểu Thỏ nhiệt tình hướng chính mình thổ lộ như vậy, trên khuôn mặt thanh tú Trình Chi Ngôn vậy mà hiện ra một tia nhàn nhạt đỏ ửng.
"Em thành thật nói cho anh biết, tối hôm nay em rốt cuộc uống vào bao nhiêu rượu??"
Mặc dù thần trí Tiểu Thỏ nhìn cực kỳ tỉnh táo, nhưng mà trình độ phóng khoáng này thật sự là cùng biểu hiện trong ngày thường của cô kém quá xa.
Trình Chi Ngôn cau mày suy tư một phen, nghiêm mặt hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.
"Em..."
Tiểu Thỏ vừa thấy Trình Chi Ngôn nghiêm mặt, trong lòng phản xạ có điều kiện hồi hộp một phen, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lại tiếp tục khống chế không nổi hướng tới anh nở nụ cười sáng lạn một phen, vươn ra một ngón tay. "Một ly??" Trình Chi Ngôn cau mày, hướng tới cô hỏi.
Tiểu Thỏ cười tít mắt lắc đầu, ngay sau đó lại hướng tới anh vươn ra một ngón tay.
"Hai chén??"
Tiểu Thỏ tiếp tục lắc đầu, cười tít mắt vươn ra ngón tay thứ ba.
"..."
Trình Chi Ngôn có chút không nói gì nhìn cô, còn không có mở miệng nói chuyện liền thấy Tiểu Thỏ lại cười hì hì lắc lắc đầu, vươn ra ngón tay thứ tư.