Editor Quỳnh Nguyễn
Nghĩ vậy, Trình Chi Ngôn cảm thấy cổ họng cứng đơ, trong nháy mắt, con ngươi nhìn Tiểu Thỏ cũng trở lên sâu xa hơn.
Tiểu Thỏ hoàn toàn không nhận ra sự biến hóa trên vẻ mặt của Trình Chi Ngôn, cô ngẩng đầu, nhìn Trình Chi Ngôn nói:"Anh, anh hôm nay không phải giận em chứ??"
"......."
Trình Chi Ngôn hơi run, không nghĩ tới chuyện cô vừa mở miệng đã nói chuyện này.
Chỉ là......
Vấn đề này thực sự rất khó trả lời.......
Trong lòng anh quả thực có chút buồn bực, nhưng càng nhiều chuyện ảo não, càng khó để cùng cô giải thích......
Nếu nói tức giận, thì thật ra là anh cố gắng trốn tránh, che lấp.
"Không trả lời chính là đồng ý?? Anh giận thật à......." Tiểu Thỏ thấy Trình Chi Ngôn chỉ yên lặng nhìn mình mà không nói lời nào, còn nghĩ rằng anh bởi vì tức giận mà không muốn nói chuyện với mình, liền nhìn Trình Chi Ngôn bằng khuôn mặt vô cùng đáng thương, nói:"Đừng như vậy mà, em cùng không biết sẽ như vậy......"
"......." Con ngươi Trình Chi Ngôn khẽ nhúc nhích, anh nhìn Tiểu Thỏ, giọng trầm thấp hỏi:"Em...... Nghĩ tới?"
"Ách......." Tiểu Thỏ sững sốt một chút, sau đó lúng túng gật đầu một cái nói:" Đúng vậy, nghĩ tới, ngày hôm qua Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư đưa quà..... Có phải là anh vứt đi? Ài...... Em biết vì thế mà anh tức giận rồi....... Nhưng mà hai lễ vật này không phải là do em muốn...... Anh có thể không giận nữa được không?"
Ánh mắt Trình Chi Ngôn sáng lên.
"Em cảm thấy anh vì chuyện này mà tức giận?"
"Đúng vậy, không phải chuyện đó.....Thì là chuyện gì?" Tiểu Thỏ quan sát vẻ mặt của anh, làm sao vẻ mặt vừa dịu xuống một chút, vào lúc này lại trở nên căng thẳng rồi.
"......."
Trình Chi Ngôn trầm mặc không nói lời nào, một lát, rốt cuộc đứng dậy, hướng về cô chậm rãi nói:"Không tại sao cả, về nhà."
"A?" Tiểu Thỏ sững sờ, trơ mắt nhìn
chiếc chìa khóa xe trong tay anh, hướng về cừa lớn đi tới, cô vội vàng từ trên ghế đứng dậy, đi theo sau anh, vừa đi vừa nói:" Anh, anh...... Anh..... Chuyện này, có phải là vẫn đang tức giận không, tại sao vậy, nếu vậy em đem quà sinh nhật đưa hết cho anh? Em đảm bảo, em cái gì cũng không xem, cái gì cùng không giữ lại, có được hay không?"
"......."
Trình Chi Ngôn không nói gì, ngay cả động tác dừng lại cũng không có, trực tiếp đi ra ngoài.
Tiểu Thỏ trong lòng tràn đầy nghi hoặc đi theo phía sau, hoàn toàn không biết rốt cuộc trước mắt đang xảy ra chuyện gì.
"Chờ một chút! Anh!" Tiểu Thỏ cắn răng một cái, xông lên phía trước, đưa tay ôm lấy cánh tay Trình Chi Ngôn, đôi mắt trong sáng nhìn anh đầy nghi ngờ nói:"Tại sao anh không để ý tới em, dù như thế nào anh cũng nên cho em một lí do, nếu như em làm sai chuyện gì, anh cũng nên nói ra để em biết em sai ở chỗ nào!"
Khi cô ôm lấy cánh tay, anh cũng dừng bước chân về phía trước.
Mắt hơi cụp xuống, nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, trầm mặc một lát, sau đó nói:" Em...... Chỗ đó của em ngày hôm qua với ngày hôm nay có cảm giác không giống nhau?"
"A??"
Tiểu Thỏ vốn đã làm xong, đang chờ Trình Chi Ngôn mở miệng ra dạy dỗ, không nghĩ tới, anh dĩ nhiên không biết như thế nào lại hỏi câu hỏi đó.