Editor Quỳnh Nguyễn.
"Tớ không uống say, tớ lúc nào uống say chứ?" Tiểu Thỏ Thỏ ôm lấy cổ của Trình Thi Đồng, vẻ mặt thành thật hướng về phía cô hỏi:"Có phải cậu nói muốn...... Phải đợi sau khi Cố Ninh Thư kết thúc thi đại học liền dâng hiến cho cậu ta?? Ai...... Tớ nói này, thói hư tật xấu này của cậu với chú của cậu thật giống nhau như đúc...... Chờ cái gì mà chờ, trước thi đại học với sau thi đại học thì có gì khác biệt chứ...... Cuộc sống ngắn ngủi, tận hưởng thú vui trước mắt nha...... ĐƯơng nhiên, hiện tại đã kết thúc thi đại học, cậu cũng có thể nhanh chóng thực hiện kế hoạch của cậu rồi......."
"Bạch Tiểu Thỏ! Cậu câm miệng cho tớ!" Trình Thi Đồng đỏ cả mặt, trừng mắt nhìn Tiểu Thỏ, lớn tiếng hướng về cô quát:"Cậu còn ăn nói lung tung, tớ liền gọi điện thoại cho chú tớ đến! Để chú tớ đến đón cậu! Nhìn dáng vẻ uống rượu say của cậu!"
"........"
Tiểu Thỏ sau khi nghe xong câu này, trong nháy mắt liền ngậm miệng lại.
Hai bên tai Trình Thi Đồng rốt cục cũng yên tĩnh trở lại.
Cố Ninh Thư nhìn Trình Thi Đồng, nhìn lại Tiểu Thỏ một chút, từ trong đôi mắt lộ ra ý tứ sâu xa.
Nhưng mà Tiểu Thỏ yên tĩnh được 2 giây sau đó, liền hướng về Trình Thi Đồng cười hì hì, sau đó duỗi tay chỉ vào mũi của cô hướng về Cố Ninh Thư nói:" Nhìn thấy chưa, chột dạ đó......khà khà......."
"Bạch Tiểu Thỏ!" Trình Thi Đồng vừa tức giận, vừa buồn cười mà nhìn cô.
Muốn nói gia hỏa này uống say, một mực cách nói chuyện vẫn giống bình thường, thậm chí có thể tinh tường nhớ tới quãng thời gian trước của mình đã nói, hơn nữa không hề bỏ quên cuộc đối thoại với người khác.
Muốn nói gia hỏa này không uống say, nói cái gì nên nói, cái gì không nên nói, bây giờ đã nói hết thảy đã nói ra, hơn nữa đề tài càng nói càng to gan, càng ngày càng mãnh liệt, quả thực có thể đem độ hot đến ói máu.
"Ai, Đồng Đồng, gọi tớ có chuyện gì?" Tiểu Thỏ cười híp mắt
nhìn cô.
"......." Trình Thi Đồng trừng hai mắt nhìn cô một lát, rốt cục đưa tay vẫy một chiếc xe nói:" Xe đến rồi, mau lên xe đi về nhà."
"Ài, được rồi." Tiểu Thỏ không nói hai lời, liền hướng vào bên trong chiếc xe taxi bước vào.
Sau khi một đoạn đường dài nói chuyện linh tinh thì đã đến cửa nhà Tiểu Thỏ, Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư đem Tiểu Thỏ từ trong xe đỡ xuống.
Tiểu Thỏ một cánh tay để ở trên cổ Trình Thi Đồng, một cánh tay để ở cổ Cố Ninh Thư, cả người như bị kéo đi về phía trước.
"Đồng Đồng, cậu có biết không?" Tiểu Thỏ đột nhiên hướng về Trình Thi Đồng nói chuyện rất tình cảm:" Qua mấy tháng nữa, cậu phải tới Bắc Kinh đi học, hai người chúng ta sau đó khó mà thường xuyên gặp mặt, tớ thật sự không nỡ xa cậu......."
"Ừ, tớ biết......." Trình Thi Đồng nghe Tiểu Thỏ, nhìn giữa bầu trờ lóe lên ánh sao lấp lánh, nghĩ tới cảnh hai người một Nam một Bắc, chỉ có thể dựa vào điện thoại liên lạc với nhau, bất chợt trong lòng cũng có chút chua xót.
"Vì thế, cậu nhất định phải đối tốt với Cố Ninh Thư nhà cậu, biết không?" Tiểu Thỏ rung rung đùi đắc ý hướng về Trình Thi Đồng nói rằng:" Người như cậu cái gì cũng tốt, duy chỉ có một nhược điểm, nhìn thấy nam sinh nào hơi đẹp trai một chút, liền không nhịn được hai mắt liền biến thành hình trái tim, tớ đã nói với cậu rồi, sau này cậu cùng Cố Ninh Thư, nhất định phải như người nhà, đối đã như người nhà, biết chưa?"
"......."
Em gái cậu!!!
Trình Thi ĐỒng trong nháy mắt khuôn mặt xạm lại nhìn cô, vừa hiện lên trong lòng một chút chua xót, cảm động nhưng trong nháy mắt biến mất không còn nhìn thấy.........