Editor Quỳnh Nguyễn.
Tiểu Thỏ đang còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh, cảm giác có người vỗ vỗ vai mình, liền từ từ mở mắt ra.
Cổ Trừng Tịch đứng ở hành lang bên cạnh chỗ cô, có chút bất đắc dĩ nhìn cô nói:" Đến rồi, xuống xe thôi."
"Nhanh như vậy đã đến rồi sao......" Sau khi Tiểu Thỏ nghe xong câu này, nhất thời tỉnh hơn một nửa, liền xoay xoay cái cổ đang cứng ngắc của cô, nhìn tình hình ngoài cửa xe, quả nhiên đã đứng ở bãi đậu xe, "A..... Đi thôi, ngủ được lúc, cái cổ của em đau quá....."
Tiểu Thỏ vừa nói, một bên cầm cái túi của mình, đi theo phía sau Cổ Trừng Tịch xuống xe.
"Nhà em ở chỗ nào? ANh đưa em về." Cố Trừng Tịch cùng Tiểu Thỏ cùng đi ra cổng bãi đậu xe, đứng bên lề đường, nhìn xe cộ trên đường, hướng về cô hỏi.
"Nhà em không xa, qua cái giao lộ này, nằm bên cạnh cái Tiểu Khu kia." Tiểu Thỏ đưa tay chỉ chỉ một mảnh dân cư cách đó không xa, hướng về phía Cố Trừng Tịch cười híp mắt nói:" Em có thể tự đi về được rồi, anh thì sao? Anh không ở chung một chỗ với Cố Ninh Thư sao?"
"Không..... Anh..... Có chỗ riêng của mình." Cố Trừng Tịch cười cợt, hướng về Tiểu Thỏ trầm giọng nói một câu.
"Nha..... Được rồi, vậy chúng ta tạm biệt ở đây, em từ bên kia có thể đi về được rồi." Tiểu Thỏ gật gù, cười hì hì hướng về Cố Trừng Tịch vẫy vây tay, đang chuần bị bước đi, liền nghe được phía sau Cố Trừng Tịch kêu cô một cái:"Bạch Tiểu Thỏ."
"Hả? Chuyện gì?" Tiểu Thỏ xoay đầu lại, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Cố Trừng Tịch.
"Bạn của em..... Chính là Trình Thi Đồng." vẻ mặt Cố Trừng Tịch có chút sốt sắng, âm thanh trầm thấp mà chậm rãi hướng về phía Tiểu Thỏ hỏi:" Cô ấy...... Cùng lên đại học Nam Kinh với em sao?"
"Đồng Đồng ư...... " Tiểu Thỏ nhất thời bật cười, "Cậu ấy lên Bắc Kinh, cậu ấy có nguyện vọng
thi Bắc Đại, ài, đem tình bạn cùng tình yêu lên bàn cân, em hiển nhiên bị bỏ mặc một chỗ, đúng là tên tiểu tử trọng sắc khinh bạn.
"Bắc Kinh ư......" Cố Trừng Tịch hơi ngẩn ra, sau đó lẩm nhẩm mấy câu mà không nghe rõ:"Ninh Sách cũng lên Bắc Kinh học......."
"Hả? Anh nói cái gì?" Tiểu Thỏ không nghe rõ những lời cuối cùng của anh nói.
"Không có gì." Cố Trừng Tịch phục hồi lại tinh thần, hướng về Tiểu Thỏ cười cợt, sau đó vẫy vẫy tay một cái:" Anh về trước, em đi đường nhớ cẩn thận."
"Được!" Tiểu Thỏ gật gù, hướng về cậu ta phất phất tay nói:" Chờ em gọi điện thoại cho anh nha!"
"Ừ!" Cố Trừng Tịch gật gù, tiện tay vẫy một chiếc taxi, liền lên xe đi.
Tiểu Thỏ nhìn cậu ta sau khi rời đi, lúc này mới chậm rãi hướng về nhà mình bước đi.
Ngày nghỉ hè đầu tiên..... Thật là nhàm chán nha.......
Sau mười lăm phút, Tiểu Thỏ nằm trên ghế sa lông trong phòng khách nhà mình, nhìn đèn thủy tinh treo trên trần nhà, trong lòng chơt cảm thấy sảng khoái.
Nhưng mà cô chưa thấy sảng khoái được một phút, chuông điện thoại của cô liền vang lên.
Tiểu Thỏ vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra xem, cúi đầu liếc mắt nhìn màn hình, mặt trên điện thoại báo là Trình Chi Ngôn.
Cô chần chờ một chút, liền chột dạ mà bấm nút nghe:" Em nghe..... Anh......."
"Trốn sao?" Vừa mở miệng, Trình CHi Ngôn chỉ đơn giản nói hai từ.
"Ạch..... Ha ha, chuyện này......" Tiểu Thỏ đưa tay lên trán lau mồ hôi, âm thanh yếu ớt hướng về Trình Chi Ngôn nói:" Em sợ ở đó ảnh hướng đến chuyện công tác của anh......"
Nhóm dịch: Mèo Xinh