Editor: Quỳnh Nguyễn
" Trong tủ quần áo của anh không có áo ngủ của em." Trình Chi Ngôn lườm cửa tủ đã bị kéo ra một cái, bên trong đơn giản là quần áo ba loại màu sắc đơn giản là đen trắng tro ngay ngắn chỉnh tề treo một loạt.
"Em..Em biết a..."
Tiểu Thỏ gật gật đầu, từ khi cô lớn, rất ít ngủ cùng một chỗ cùng Trình Chi Ngôn, áo ngủ hai người bọn họ liền để cùng một chỗ.
" Nhưng mà em có thể mặc áo ngủ của anh a..." Ánh mắt Tiểu Thỏ rơi vào một bộ áo ngủ màu xám nhạt trong ngăn tủ.
"Không được." Trình Chi Ngôn không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp từ chối.
" Vì sao?" Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn anh.
"Dù sao một lát còn muốn cởi..." Trình Chi Ngôn mỉm cười, tại Tiểu Thỏ còn không có phản ứng kịp đã lập tức một tay bế cô lên.
Tiểu Thỏ bị anh bế sợ tới mức hét lên một tiếng, một giây sau, cả người liền rơi vào trên chiếc giường lớn mềm mại kia của anh.
Mà Trình Chi Ngôn cũng theo sát lấn người mà lên.
"Anh anh anh...Anh muốn làm gì??" Tiểu Thỏ nhìn trong đôi mắt sâu thẳm kia tách ra một tia ánh sáng ngọc, nhịn không được thanh âm run rẩy hướng tới anh hỏi.
"Em có biết anh muốn làm gì." Trình Chi Ngôn quỳ gối trên người cô, dùng hai tay chống, trên cao nhìn xuống nhìn cô.
"Em..."
Tiểu Thỏ lưng dán khăn trải giường mà mang theo cảm giác mát, cái khăn tắm trắng tinh trên người kia còn bị cô túm chặt che ở trước ngực.
Quả thật cô biết tối hôm nay Trình Chi Ngôn định làm gì, nhưng mà cô... Cô không phải còn không có chuẩn bị tâm lý thật tốt sao...
Nhưng mà đôi mắt Trình Chi Ngôn sâu thẳm, yên lặng nhìn cô, tựa hồ là muốn đem bộ dáng cô giờ phút này ghi ở trong lòng, cũng không vội mà động thủ.
Tiểu Thỏ bị ánh mắt bí hiểm nhìn có chút quẫn bách, nhịn không được thấp giọng hỏi:"Anh...Anh nhìn cái gì a??"
Trình Chi Ngôn không có trả lời, khóe môi dần dần gợi lên độ cong đẹp, ngay sau đó Tiểu Thỏ nghe được thanh âm anh trong veo
mà lạnh lùng dễ nghe vang lên bên tai cô: "Tiểu Thỏ, em có biết anh đợi ngày này đợi bao lâu sao??"
Trong nháy mắt đó, trong lòng Tiểu Thỏ đột nhiên liền cảm thấy chính mình không hoảng sợ.
Đúng vậy a, có cái gì hoảng sợ a.
Người trước mắt này là người cô thích trọn vẹn mười lăm năm a...
Nếu không phải anh vẫn kiên trì phải đợi chính mình trưởng thành, có lẽ cô cũng sớm đã trở thành người của anh rồi.
Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn đôi mắt anh trong suốt mà thâm thúy, bên trong đôi mắt đen tuyền là ảnh ngược bóng dáng nho nhỏ của cô, nhiều năm qua như vậy, vẫn đều không có thay đổi.
Ôn nhu của anh, quan tâm của anh, phúc hắc của anh, tiếc nuối của anh đều đã chỉ vì một mình cô.
Anh như vậy làm sao có thể làm cho cô cảm thấy sợ hãi a...
Trình Chi Ngôn nhìn biểu tình lo sợ trên mặt Tiểu Thỏ chậm rãi trở nên bình tĩnh, đôi mắt cô thẳng tắp nhìn anh, trong ánh mắt lộ ra kiên định cùng tin tưởng.
Tâm tình Trình Chi Ngôn lập tức trở nên rất khá.
" Đem khăn tắm kéo rớt đi." Thanh âm anh trầm thấp mà dễ nghe nói khẽ bên tai cô.
Tiểu Thỏ hơi run sợ một phen, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phấn nộn vẫn lại là nhịn không được nổi lên nhợt nhạt đỏ ửng, nhưng mà đối mặt ánh mắt Trình Chi Ngôn cô vẫn lại là cắn chặt răng chậm rãi kéo tấm khăn tắm che ở trước người mình xuống, ném qua một bên.
Nhưng mà lại vẫn lại là nhịn không được theo bản năng dùng cánh tay che vị trí ngực chính mình.