Editor: Quỳnh Nguyễn
Anh từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống, tư thế tao nhã giống như lá sen xanh tươi bước chậm, cái thời điểm kia, ngoài cửa sổ, cũng là ánh mặt trời sáng lạn chói mắt chiếu sáng ở trên thân anh như vậy, giống như cho anh một tầng vầng sáng mông lung.
Tiểu Thỏ xa xa nhìn anh, đột nhiên phát hiện thời gian mười lăm năm giống như trong nháy mắt vụt qua, nháy mắt cô cùng Trình Chi Ngôn liền đều đã trưởng thành.
Anh vẫn thanh tú đẹp trai như cũ, chỉ là hình dáng càng thêm rõ ràng góc cạnh một chút, mà cô cũng vẫn lại là trước sau như một thích anh, đuổi theo mỗi một dấu chân của anh.
Trình Chi Ngôn ở lúc Tiểu Thỏ mua đồ uống, lại vòng quanh sân thể dục chạy vài vòng, lúc này mới chậm rãi ngừng lại.
Bên cạnh sân thể dục thoáng hiện bóng dáng xinh đẹp bỗng nhiên hấp dẫn chú ý của anh.
Ánh mắt Trình Chi Ngôn hướng tới bóng dáng kia nhìn qua, chỉ thấy bộ dáng Tiểu Thỏ đang vẻ mặt cười đứng ở bên cạnh rào chắn, trong lòng ôm hai chai đồ uống vận động, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm chính mình.
Anh nhịn không được cười cười, chậm rãi hướng tới Tiểu Thỏ đi tới.
Đến lúc anh đi vào, Tiểu Thỏ mới nhìn đến mồ hôi trên người anh sớm đã thấm ẩm ướt toàn bộ quần áo rồi.
"Anh nước chanh, cho, đồ uống của anh." Tiểu Thỏ vội vàng cầm đồ uống trong tay đưa cho Trình Chi Ngôn.
"Uh`m." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, đưa tay tiếp nhận đồ uống trong tay cô, xoay vặn mở, ngửa đầu sau khi uống vài hớp, trong ánh mắt mang theo mỉm cười nhìn cô hỏi: "Nghỉ ngơi tốt rồi hả? Muốn lại đi chạy vài vòng hay không??"
"..."
Tiểu Thỏ nghe thế trong nháy mắt liền suy sụp.
"Không cần a, em còn không có tốt, thật sự, cái kia... Chân của em vẫn lại là cực kỳ đau a..."
"A...... Nếu là không vận động mà nói, chân sẽ càng đau, chạy bộ nhiều rất nhanh liền không mệt mỏi." Trình Chi Ngôn vẻ mặt ý cười nhợt nhạt nhìn cô nói.
"Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ vẻ mặt cầu xin ngẩng đầu lên nhìn anh, đáng thương tội nghiệp nói:
"Cầu buông tha."
"A..." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nở nụ cười một phen, sau đó thanh âm trầm giọng nói: "Được rồi, hôm nay hãy bỏ qua em, nhưng mà ngày mai, em cũng không thể chỉ chạy ba vòng liền kết thúc."
Ngày mai??
Tiểu Thỏ đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi đi cửa hàng tiện lợi gặp được Tiếu Hàm.
Chần chờ hai giây, cô quyết định vẫn lại là không cần đem chuyện Tiếu Hàm nói cho Trình Chi Ngôn, nếu không nghe lời, một cái hủ dấm chua nào đấy tối hôm nay muốn hành hạ cô càng nghiêm trọng rồi.
"Đi thôi, đi ăn chút gì đó." Trình Chi Ngôn đứng ở bên cạnh Tiểu Thỏ nghỉ ngơi một hồi, sau đó đưa tay sờ sờ đầu cô, trầm giọng hướng tới cô nói.
"Được." Tiểu Thỏ vội vàng gật gật đầu, chỉ hy vọng có thể nhanh rời khỏi sân điền kinh.
- - - -
Sáu giờ ba mươi phút, sáng sớm ngày hôm sau.
Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ đúng giờ xuất hiện tại cửa sân thể dục.
Nhưng mà khiến Trình Chi Ngôn không thể tưởng được là, bọn họ vậy mà gặp Tiếu Hàm toàn thân đồ thể thao tại cửa sân thể dục.
Mà cái thiếu niên mặc quần áo thể thao toàn thân màu xanh biển kia hiển nhiên đã chờ lâu.
Tiếu Hàm đứng ở cửa sân thể dục, thấy Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ hướng tới bên này đi tới, liền hướng tới bọn họ vẫy vẫy tay, cười nói: "Tiểu Thỏ, buổi sáng tốt lành!!"
"Buổi sáng tốt lành." Tiểu Thỏ hướng tới Tiếu Hàm gật gật đầu, sau đó thật cẩn thận quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn đứng ở bên cạnh mình.
A......
Giờ phút này mặt anh nước chanh không chút thay đổi..