"Đúng, tớ nhớ rõ, lúc ấy cậu còn đặc biệt viết một phong thư, để cho tớ giao cho ba mẹ cậu giúp cậu.”Mẹ Tiểu Thỏ vừa nhắc tới chuyện này nhịn không được muốn cười.
"Được rồi, được rồi, mau dừng lại đi chuyện trước kia không nhắc lại.”Chu Nguyệt nhìn bà làm một cái tư thế “Giết người diệt khẩu" lườm bà một cái.
“A...”Mẹ Tiểu Thỏ thở dài một hơi, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài ban công, đột nhiên mở miệng nói: "Lúc này, nếu như ba Tiểu Thỏ còn sống thì tốt rồi."
Chu Nguyệt hơi hơi ngẩn ra, đã hơn một năm từ sau khi ba Tiểu Thỏ anh dũng hy sinh ở trận chống lũ cứu nạn, mẹ Tiểu Thỏ không còn chủ động nhắc tới ông ấy nữa.
" Ông ấy với đứa bé kia nói không hết chuyện, Tiểu Thỏ cái gì cũng đều nguyện ý nghe ba, nếu để cho ông ấy giải thích cái gì sinh em bé cho Tiểu Thỏ, nhất định sẽ không khó khăn giống như tớ vậy.”Mẹ Tiểu Thỏ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Chu Nguyệt trên mặt là vẻ mặt nói không nên lời.
Chu Nguyệt đi lên phía trước, đưa tay ôm lấy bờ vai bà, “Thật lâu không có nghe cậu nhắc đến anh ấy rồi."
"Đúng vậy...”Mẹ Tiểu Thỏ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn trần nhà trên ban công, thấp giọng nói: “Cuối cùng tớ cảm thấy, nếu như tớ không đề cập tới, anh ấy thật giống như còn đang ở trong bộ đội, chỉ là không có nghỉ, không có trở về mà thôi..."
"...”Chu Nguyệt vỗ vỗ bờ vai bà, không biết nên nói cái gì.
“Nhưng mà cũng đã qua đã hơn một năm...”Mẹ Tiểu Thỏ ra sức chớp mắt, sợ nước mắt rơi ra, “Mỗi lần khi tớ gặp phải cái vấn đề khó khăn gì, tớ muốn gọi điện thoại hỏi anh ấy một chút xem nên làm cái gì bây giờ, nhưng mà khi tớ cầm lấy điện thoại, tớ mới phát hiện, cú điện thoại này căn bản là cũng không thông nữa rồi.... Đã hơn một năm rồi, vấn đề khó khăn lớn lớn nhỏ nhỏ tớ đều đã vượt qua, nhưng mà vấn đề giáo dục con cái... Tiểu Thỏ còn là đứa bé, nó không thể không có ba..."
“Cậu
nếu như khó chịu... khóc một lúc đi...”Chu Nguyệt ôm bờ vai bà, ánh mắt cũng nhịn không được có một chút phiếm hồng.
“Tớ không sao...”Mẹ Tiểu Thỏ ra sức hít hít cái mũi, đưa tay lau mắt một cái, “Cũng không là cô bé, còn khóc cái gì."
“Vào đi thôi, trên ban công này vẫn là quá lạnh.”Chu Nguyệt yên lặng một hồi, vẫn là dời đi đề tài.
“Cậu đi vào trước đi, tớ ở lại chỗ này một lát.”Mẹ Tiểu Thỏ khoát tay, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Chu Nguyệt.
"Được rồi, cậu cũng đừng ở trên sân thượng lâu quá.”Chu Nguyệt chần chờ một chút, vẫn là gật đầu, xoay người tiến vào phòng khách.
Kéo c cửa thủy tinh ngăn cách, bà nhìn mẹ Tiểu Thỏ cuộn thân thể mình ngồi ở trên ghế, dường như đang nhìn phong cảnh nhìn ngoài cửa sổ.
Sắc trời bên ngoài dần tối, mà bóng dáng của bà ở trong gió lạnh có vẻ yếu ớt như vậy.
Giờ phút này trong đầu bà nghĩ đến cái gì, là cảnh tượng lần đầu gặp mặt ba Tiểu Thỏ khi đó, hay là hai người tươi cười kết hôn khi đó? Là hình ảnh lần đầu tiên dắt tay khi đó, hay là cảnh xa cách một năm kia?
Trên thế giới này khoảng cách xa xôi nhất, là việc rõ ràng hai người yêu nhau nhưng lại sinh ly tử biệt.
Chu Nguyệt thở dài một hơi.
Lòng người cực kỳ yếu ớt nhưng mà cực kỳ kiên cường.
Bất kể cuộc sống cho ngươi bao nhiêu khó khăn, chỉ cần dũng cảm đối mặt, cuối cùng nghênh đón ánh mặt trời sáng lạn vào ngày nào đó.
Sau vài ngày chuẩn bị, mẹ Tiểu Thỏ quyết định dạy Tiểu Thỏ giáo dục sức khỏe sinh lý cấp bậc trẻ em, nhưng mà trước giờ học muốn dùng Trình Chi Ngôn làm một chút thí nghiệm trước.