Editor: Quỳnh Nguyễn
" Chính là không mở miệng được để cho em biết, anh nhất định sẽ che chở em, cũng đùa em cười, em có nhiều quan trọng với anh, anh hối hận không để cho em biết, yên lặng nghe em làm nũng, nhìn em ngủ, cho đến già đi..."
" Chính là không mở miệng được để cho em biết, chính là vài câu đơn giản như vậy, anh không được, cả trái tim treo ở giữa không trung, anh chỉ có thể xa xa nhìn, những thứ này anh ta đều đã làm được, nhưng người kia đã không phải anh..."
Giai điệu mang theo một chút ưu thương chậm rãi trôi nổi ở trong không khí, tiếng Trình Chi Ngôn cúi đầu hỗn hợp bài hát này du dương, một tia chui vào trong tai mỗi một học sinh.
Trong nháy mắt đó, tựa hồ mỗi người đều đã cảm nhận được thầm mến khổ sở cùng lòng chua xót.
Rõ ràng có thể thấy, lại không thể đi dắt tay người kia.
Rõ ràng thích cô, lại chỉ có thể giữ ở trong lòng, không dám nói cũng không có thể nói.
Rõ ràng mỗi một lần đều có thể ở trong đám người chen chúc tìm đến bóng dáng của cô, lại ở trong nháy mắt đó cô nhìn hướng chính mình, nhanh chóng dời ánh mắt.
Mà đôi mắt Trình Chi Ngôn từ trước đến nay trong suốt thâm thúy vậy mà cũng bởi vì hát bài hát này nhiễm lên một tầng nhàn nhạt u buồn, dưới ánh đèn, bóng dáng anh cao ngất vậy mà làm cho người ta có một loại cảm giác độc lập.
Đợi cho kết thúc, đám học sinh kia cũng đều đắm chìm giữa cảm xúc ưu thương yêu thầm, không thể tự thoát ra được, sau một lúc lâu, mới có người phục hồi tinh thần lại, dẫn đầu vỗ tay lên.
Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, đối với micro nói một tiếng "Cảm ơn".
"Thầy giáo Trình, lại hát một bài đi."
"Thầy giáo Trình, rốt cuộc thầy thích người nào nha, có thể lộ ra một phen hay không, em nghe bài hát kia đau lòng."
" Đúng a, thầy giáo Trình, không phải nói muốn thổ lộ sao??"
Trong phòng được bao yên lặng rất lâu, nhất thời lại vang lên từng tiếng một ân cần hỏi.
Trình Chi Ngôn cười cười, không có trả lời vấn đề bọn họ,
mà là thản nhiên nói: "Tôi đây lại hát cho các em vài câu đi."
"Được."
Trong ánh mắt của mọi người, anh buông micro trong tay ra, đi đến vũ đài nhỏ trước phòng, đưa tay cầm đàn ghi-ta treo trên tường xuống, sau đó nhẹ nhàng gảy vài cái, điều chỉnh âm một phen, ngồi xuống ghế nhỏ phía trước micro.
Ngón tay anh thon dài trắng nõn gảy trên dây đàn ghi-ta một phen, một đoạn tiếng đàn ghi-ta du dương nhất thời theo đầu ngón tay của anh trút xuống ra ngoài.
Khúc nhạc dạo đơn giản qua đi, Trình Chi Ngôn cúi đầu mở miệng hát:
" Nhìn không thấy nụ cười của em, anh làm sao ngủ được, bóng dáng của em gần như vậy, anh lại ôm ấp không tới, không có trái đất, mặt trời vẫn lại là sẽ chuyển động, không có lý do gì, anh cũng có thể chính mình đi..."
Ngay lúc cả tất cả mọi người nghiêm túc nghe anh ca hát, nhưng là Trình Chi Ngôn im bặt.
Anh một tay cầm đàn ghi-ta, một cánh tay kia ngừng ở trên dây đàn, sau đó cười hướng tới đám học sinh kia nói: "Hát xong rồi."
"Gì!?"
"Thầy giáo Trình, thầy hát xong bài hát này a, làm sao hát vài câu liền không có a??"
"Tiếp tục thôi, thầy giáo Trình, thầy hát thật sự rất êm tai a."
Trình Chi Ngôn nhìn đám học sinh kia, cười cười, đứng lên vừa treo đàn ghi-ta trở về trên tường, vừa hướng tới bọn họ thản nhiên nói: "Vừa rồi tôi đã nói chỉ hát vài câu rồi."
"Thầy giáo Trình, thầy hát phải là thầm mến a!!"
"Thầy, không dám thổ lộ a?"
"Đúng rồi, không dám để chúng em chứng kiến a??"
Những cái học sinh này sửng sốt vài giây, lại bắt đầu hướng tới Trình Chi Ngôn ồn ào, nhao nhao ồn ào muốn cho anh thổ lộ cùng người thầm mến.