Editor: Quỳnh Nguyễn
" Nhìn em từ một cái trẻ con chưa thoát, chậm rãi trưởng thành duyên dáng yêu kiều, một cái nhăn mày một nụ cười của em, nhất cử nhất động, đều đã khắc thật sâu vào trong óc của anh, anh nhớ rõ một năm em ba tuổi kia, bộ dáng trốn ở trên bậc thang cố nén khóc, cũng nhớ rõ một năm em chín tuổi kia, hân hoan nhảy nhót theo anh cùng nhau về nhà năm mới, anh biết trong lòng em, anh vẫn đều là anh của em, là giống người thân tồn tại, nhưng mà ở tâm lý của anh, em trước sau là một người đặc biệt nhất."
Nghe anh nói những lời này, Tiểu Thỏ có chút lờ mờ nhìn anh.
Cái gì vẫn là anh của anh, tồn tại như là người thân a??
Này đều đã gì cùng gì a??
"Anh biết, anh lớn hơn so với em bảy tuổi, giữa chúng ta cách rất nhiều năm, lúc đi nhà trẻ, anh lên tiểu học, lúc em lên tiểu học, anh lên trung học, em lên trung học, anh đã lên đại học, ở thời gian này, anh thủy chung đi ở trước mặt ngươi, tựa hồ vĩnh viễn cũng không có cách nào sinh hoạt cùng với em bên trong ngôi trường, cho nên quyết định tới làm giáo viên của em, tâm lý của anh kỳ thật tràn ngập chờ mong, mặc dù thân phận của giáo viên không thể làm bạn học của em, nhưng ít ra chúng ta đứng ở bên trong cùng sân trường."
Thanh âm Trình Chi Ngôn thật thấp, chậm rãi, tràn đầy ôn nhu tiếp tục nói:
"Anh đã từng vô số lần nghĩ muốn nói cho em, em trong lòng anh là tồn tại cực kỳ đặc biệt, nhưng em còn nhỏ như vậy, nhân sinh của em còn có đường phải đi như thế, em còn muốn tham gia trung khảo, thi vào trường đại học, tương lai có lẽ gặp người càng ưu tú càng thích hợp với em hơn, cho nên anh liền đem tình yêu giấu thật sâu ở trong lòng, hoặc là anh càng sợ hãi, những lời này một khi nói ra quan hệ giữa em và anh sẽ bởi vậy mà chịu ảnh hưởng, có lẽ em sẽ liền ngay cả hô một tiếng anh cũng không muốn gọi rồi..."
Tiểu Thỏ ngồi ở
trên ghế sofa, nhìn Trình Chi Ngôn cách đó không xa trước mắt, trong bóng đêm, màu sắc rực rỡ thỉnh thoảng lại xẹt qua áo sơmi trắng của anh, trên gương mặt trắng nõn của anh, đôi mắt trong suốt giống như là ánh sáng vũ trụ không giới hạn, tràn đầy ôn nhu cùng mỉm cười nhìn chính mình.
"Hiện tại, thi vào trường đại học đã kết thúc, em cũng hoàn thành một việc quan trọng đời người, ở trước mặt nhiều bạn học như vậy, dưới bọn họ cổ vũ cho anh, anh nghĩ muốn hỏi em, Bạch Tiểu Thỏ, em nguyện ý làm bạn gái của anh không? Không lại là anh trai, không là người thân, mà là bạn gái nguyện ý cùng anh cùng nhau dắt tay đi đến chặng đường tương lai của đời người."
Những lời này Trình Chi Ngôn nói xong, ánh mắt mọi người nháy mắt lại về tới trên người Tiểu Thỏ.
"Em..."
Môi Tiểu Thỏ hơi hơi giật giật, vậy mà không biết nên như thế nào trả lời.
Bạn học đợi hồi lâu phát hiện Tiểu Thỏ vậy mà không nói gì, nhịn không được thay cô sốt ruột nói:
"Bạch Tiểu Thỏ, cậu trái lại nói một câu a!!"
" Đúng a, thầy giáo Trình chúng ta thầm mến cậu như vậy, cậu trả lời a!!"
"Thầy giáo Trình ưu tú như vậy, cậu nhất định phải nắm chắc a, qua thôn này lại không có cửa hàng nọ a!!"
"Đừng, nghìn vạn lần đừng đem nắm, cậu nếu như không cần mà nói, liền đem thầy giáo Trình lưu cho chúng ta!"
Phòng vừa rồi còn yên lặng ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất đều có thể nghe thấy, giờ phút này đột nhiên vang lên một hồi tiếng nói nhỏ.
"Mau trả lời đáp lại a, mau trả lời đáp lại a!!"
Mấy cái nữ đồng học ngồi ở bên cạnh Tiểu Thỏ đẩy đẩy cánh tay Tiểu Thỏ, nhắc nhở cô nói.