Editor: Quỳnh Nguyễn
"Ách...Em xác định anh nói qua như vậy?" Trình Chi Ngôn sửng sốt một phen, sau đó vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.
"Em xác định chắc chắn cùng với khẳng định!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, đôi mắt thẳng tắp nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Không tin anh đi hỏi bạn cùng lớp, bọn họ đều có thể làm chứng."
"A......"
Trình Chi Ngôn bán tín bán nghi liền gật gật đầu, sau đó đưa tay vuốt ve trán chính mình, sau một lúc lâu không nói gì.
Hai người trong lúc đó an tĩnh một hồi lâu, Tiểu Thỏ chưa từ bỏ ý định lại hướng tới anh hỏi một lần: "Anh nước chanh, anh thật sự cái gì đều đã không nhớ rõ rồi hả??"
"Uh`m..." Trình Chi Ngôn vẻ mặt mờ mịt gật đầu.
"..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Thỏ vốn còn rất cao hứng nháy mắt suy sụp.
Quả nhiên thổ lộ trước mặt mọi người gì gì đó, không phải phong cách anh nước chanh, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, khẳng định là vì anh uống rượu, mới có thể nói những lời này...
Chẳng thế thì bình thường, một người ngay cả một câu thích chính mình đều không có nói qua.... Lại làm sao có thể nhiều như vậy thông báo trước mặt nhiều người như vậy a...
Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng Tiểu Thỏ vẻ mặt uể oải, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, anh đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Thỏ, trong thanh âm mang theo một tia bỡn cợt nói: "Như thế nào, như vậy liền mất hứng a??"
"Kia đương nhiên..." Tiểu Thỏ vẻ mặt không vừa ý bỉu môi hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Ngày hôm qua anh nói được những lời này, hại em sau khi nghe xong siêu cấp cảm động, kết quả buổi sáng anh tỉnh lại đã nói chính mình cái gì đều đã không nhớ rõ rồi...Em đương nhiên mất hứng rồi..."
"A......" Trình Chi Ngôn kéo dài thanh âm, hướng tới Tiểu Thỏ buồn cười nói: "Mới như vậy em liền mất hứng, vậy em ngẫm lại, ngày đó em uống say, rõ ràng em thề cái gì đều đã nhớ rõ, kết quả ngày hôm sau tỉnh lại còn không phải đều
đã quên trống trơn, em có biết tâm tình của anh sao??"
"Ách... Cái này..."
Tiểu Thỏ vừa nghe đến Trình Chi Ngôn nói chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn liền không tự chủ được đỏ.
Chuyện này cũng không có thể toàn bộ trách cô a...
Tửu lượng cùng loại rượu phẩm này, là trời sinh a, không phải cô có thể khống chế a...
Tiểu Thỏ rầu rĩ nhớ lại, đột nhiên linh quang chớp lóe, ngẩng đầu lên, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng thẳng tắp nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Anh...Anh là làm bộ??"
"Uh`m??" Trình Chi Ngôn vẻ mặt tự tiếu phi tiếu nhìn cô.
"Anh là làm bộ như chính mình không nhớ rõ rồi!" Tiểu Thỏ như là phát hiện Đại Lục mới nhìn Trình Chi Ngôn, sau đó đưa tay dùng lực đấm anh một phen nói: "Anh chính là cố ý gạt em, nhìn em bộ dáng thất vọng, quỷ hẹp hòi, em uống rượu không nhớ rõ lại không phải cố ý!!"
Trình Chi Ngôn cười cầm nắm tay nhỏ của cô, đặt tới bên miệng chính mình khẽ hôn một cái nói: "Anh chỉ là cho em lĩnh hội một phen tâm tình anh ngày đó mà thôi."
"..."
Tiểu Thỏ nghe được Trình Chi Ngôn nói như vậy, nhất thời không nói.
"Được rồi, đừng mất hứng." Trình Chi Ngôn đưa tay xoa xoa đầu cô, xoay người phủ trên cô, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Đêm qua quả thật uống nhiều, trở về liền ngủ đi, hiện tại..... Muốn hay không chúng ta vận động bổ sung đêm qua a??"
"!!!"
Tiểu Thỏ mở to hai mắt nhìn, trơ mắt nhìn Trình Chi Ngôn đem nụ hôn nhỏ vụn rơi vào trên cổ của mình, lớn tiếng kháng nghị nói: "Em không cần!! Em thật đói!! Em muốn rời giường!!"