Editor: Quỳnh Nguyễn
"Uh`m??" Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống nhìn đôi má phấn nộn trắng nõn Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ quơ quơ di động trong tay mình hướng tới anh cười hì hì nói: "Chính là cái rung động nhỏ 3.1, không có việc gì, hơn nữa quốc gia nói động đất không có dư chấn, chúng ta không phải là trở về nghỉ ngơi đi??"
" Anh mới vừa nhìn đến rồi."
Đôi mắt Trình Chi Ngôn nháy, nhàn nhạt nói một tiếng.
Kỳ thật vừa rồi Tiểu Thỏ lướt weibo anh đã thấy được tin tức kia, chỉ là những người đó ở xung quanh còn đứng ở đất trống trong đình viện, bọn họ cho dù là trở về phòng ngốc, bên ngoài cũng vẫn cãi nhau như cũ, không thể nào an ổn.
"Ai, trở về phòng làm gì a, cậu không thấy xung quanh chúng ta tất cả đều là người a??" Trình Thi Đồng trái lại vẻ mặt hưng phấn túm cánh tay Tiểu Thỏ nói: "Mau, thừa dịp những người đó còn không có phản ứng kịp, chúng ta mau đi trên bờ cát chiếm mấy vị trí buổi chiều nướng thịt đi, chậm thêm liền không có chỗ ngồi trống, khó có được trong đời người gặp được động đất lần đầu tiên, chúng ta nên là hảo hảo mà uống một chén, chúc mừng một phen."
"..."
Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn cô, đại tỷ, loại chuyện này căn bản không thích chúc mừng a, có cái gì tốt chúc mừng.
"Đi thôi." Cố Ninh Thư gật gật đầu, trái lại đối đề nghị của Trình Thi Đồng bày tỏ đồng ý.
"Uh`m." Trình Chi Ngôn trầm mặc khoảng khắc, cũng gật đầu bày tỏ đồng ý rồi.
Nhưng mà...
Tiểu Thỏ vẻ mặt buồn bực nhìn bọn họ, cô tửu lượng không tốt a, rượu phẩm lại như thế, cả đêm uống nhiều, đối anh nước chanh nhà bọn họ làm ra cái hành động kỳ quái gì nên làm cái gì bây giờ...
Tựa hồ là nhìn ra Tiểu Thỏ lo lắng, Trình Chi Ngôn cười cười, cúi đầu nói khẽ bên tai cô: "Hôm nay đặc biệt phê chuẩn em uống một chút, liền tính rượu phẩm sai cũng không có vấn đề gì, muốn phi lễ anh cũng không có vấn đề gì, dù sao tối hôm nay hai người chúng ta, nếu
ngày hôm sau rời giường em đã quên chuyện đã xảy ra buổi tối, anh không ngại giúp em lại nhớ lại một lần..."
Hơi thở anh ấm áp phun bên tai Tiểu Thỏ, hô hấp ẩm nóng dọc theo lỗ tai của cô uốn lượn ngoằn ngoèo đi phía trước đến màng tai của cô, làm cho cô có một loại cảm giác ngứa.
Tiểu Thỏ nhịn không được rụt rụt đầu, hướng tới Trình Chi Ngôn nhỏ giọng nói: "Em...Em còn là không uống thôi... Kia cái gì, em xem các ngươi uống là được."
"Uh`m..." Trình Chi Ngôn khẽ cười một phen, cũng không có tiếp tục nói cái gì, chỉ là ôm bả vai Tiểu Thỏ hướng tới phương hướng bờ cát đi.
Mấy người bọn họ đạt tới chỗ nướng trên bờ cát khi đó, người ở bên trong cửa hàng còn không phải rất nhiều.
Dù sao đại bộ phận người còn đứng ở trong đình viện thảo luận lẫn nhau về cảm thụ lần động đất này.
Tiểu Thỏ bọn họ tìm một cái vị trí dựa vào cửa sổ ngồi xuống, nói là cửa sổ, thực ra phía trên ngay cả khối thủy tinh đều không có, chính là một cái giá trúc không cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, là một mảnh biển lớn tối đen, một trận sóng biển không ngừng mà chà xát bờ biển, mang đến tiếng gió gào rít.
Người phục vụ trong cửa hàng xác nhận món bọn họ chọn, rất nhanh liền đưa đồ bọn họ muốn cầm tới đây.
Trình Thi Đồng rót cho mỗi người trước mặt một chén, sau đó giơ cái chén lên hướng tới bọn họ nói: "Tới, chúc mừng đời người chúng ta gặp được trận động đất đầu một phen."
"..."
Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến giơ cái chén lên, cùng Trình Thi Đồng đụng một cái, thanh âm yếu ớt nói: "Chúc mừng chúng ta tìm được đường sống trong chỗ chết?"
-------------------