Editor: Quỳnh Nguyễn
Một giây sau, không có gì bất ngờ xảy ra, cô nhìn hai đóa mây ửng đỏ bay lên đôi má Tiểu Thỏ.
"Đồng Đồng!!" Trình Chi Ngôn lườm cô một cái, tức giận hô cô một tiếng.
"Được rồi, được rồi, cháu chính là chọc cô chơi một phen sao." Trình Thi Đồng hướng tới Trình Chi Ngôn thè lưỡi, nhỏ giọng nói.
Ánh mặt trời vừa lúc, không khí ướt át, Tiểu Thỏ bọn họ ngồi bàn ăn bên cạnh hành lang, vừa ăn đồ ăn vừa phơi nắng mặt trời, chỉ cảm thấy toàn thân lười biếng chỗ nào cũng không muốn đi.
Trình Chi Ngôn nhìn mấy người kia bộ dáng sắp phơi nắng hóa bãi nước, nhịn không được giật giật khóe miệng hỏi: "Không phải nói muốn đi Thiên Nhai Hải Giác, các ngươi còn đi sao??"
"Đi a, đương nhiên muốn đi!" Vừa nghe đến Thiên Nhai Hải Giác, Tiểu Thỏ nhất thời tinh thần tỉnh táo, cô rất nhanh cầm đồ ăn cầm trong tay ăn luôn, nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Chúng ta khi nào thì đi?"
" Ăn xong cơm trưa đi." Trình Chi Ngôn hơi hơi trầm ngâm một chút, hướng tới cô cười nói: "Tới trước, anh thuê một chiếc xe taxi trên mạng, buổi chiều chúng ta có thể chính mình lái xe qua."
"Thật tốt quá!!" Tiểu Thỏ nhất thời vui mừng đến nở hoa.
Kỳ thật thời gian bữa sáng cùng cơm trưa, cũng không phải thật lâu.
Tiểu Thỏ sờ sờ bụng nhỏ vừa mới ăn xong bữa sáng, kiên trì lại nhét một trận cơm trưa, cục vui theo sát Trình Chi Ngôn còn có Trình Thi Đồng bọn họ cùng đi Thiên Nhai Hải Giác.
Đến chỗ cửa, Tiểu Thỏ nhìn hàng loạt ô tô cùng với xe buýt kia, chép miệng nói: "Nhiều người như vậy a." "Uh`m." Trình Chi Ngôn vừa đáp lời vừa lái xe chuyển động tới bãi đỗ xe, muốn tìm một chỗ dừng lại.
"Dù sao cũng là một trong cảnh nổi danh nhất cả nước a!!!" Trình Thi Đồng nhìn người nhiều như vậy, nhịn không được cảm khái.
Ngừng xe xong, mua xong vé, sau khi vào cảnh khu Thiên Nhai Hải Giác, Tiểu Thỏ một đường vui hướng tới khối tảng đá có khắc hai chữ "Thiên nhai" chạy vội qua đi.
Nhưng mà...
Bởi vì du khách thật sự quá nhiều, Tiểu Thỏ cứng rắn ngừng lại
chỗ khoảng cách tảng đá "Thiên nhai" hai trăm mét.
Tảng đá "Thiên nhai" trước mặt, toàn đầu người căn bản là chen không được, cho dù chen lách đi qua phỏng chừng cũng biến thành bánh thịt rồi.
Trình Chi Ngôn bọn họ thoải mái nhàn nhã đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tình hình trước mắt.
"Ai nha, nhiều người như vậy nha..." Trình Thi Đồng nhìn hình ảnh người nọ chen lách người kia, nhịn không được cảm khái một tiếng.
"Này căn bản không qua được đi??" Cố Ninh Thư chần chờ một phen, hướng tới bọn họ hỏi.
"..." Tiểu Thỏ giương mắt nhìn khối đá "Thiên nhai" kia, sau một lúc lâu, thở dài một hơi nói: "Rốt cục hiểu gì tên là "Chỉ Xích Thiên Nhai", rõ ràng khoảng cách gần như vậy, nhưng căn bản không qua được a..."
"Thôi, liền ở đây chụp tấm hình lưu niệm." Trình Thi Đồng lại nhìn thoáng qua cảnh tượng người ta tấp nập kia, động tác dứt khoát giơ di động trong tay mình lên, hướng tới Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn nói: "Chú nhỏ, chú cùng Tiểu Thỏ đứng đi, cháu chụp tấm hình cho hai người."
"Được." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, nắm tay Tiểu Thỏ, liền đứng trước mặt màn ảnh Trình Thi Đồng.
"Rắc rắc" một tiếng, ảnh chụp xong.
Tiểu Thỏ thăm dò nhìn thoáng qua, tảng đá có khắc hai chữ "Thiên nhai", rất xa bên trong bối cảnh, mặc dù không phải đặc biệt mơ hồ nhưng là thuộc loại lờ mờ có thể thấy được cấp bậc rồi.
"Ai, người quá nhiều, không có biện pháp, nếu là sớm một chút tới thì tốt rồi." Trình Thi Đồng cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Dù sao coi như là đến đây du lịch rồi."