"Đúng vậy.”Ba Trình Chi Ngôn đưa tay vuốt cái mũi của cô một cái nói: “Nếu như con cảm thấy không được tự nhiên, trước hết gọi bà ấy là mẹ Chu, gọi chú là ba Trình được không?"
"Được!”Trên gương mặt trắng nõn hồng hào của Tiểu Thỏ còn đọng lại mấy giọt nước mắt óng ánh trong suốt, cô gật đầu, suy nghĩ một chút nhìn ông gọi một tiếng: “Ba Trình."
“Ai, ngoan!”Ba Trình Chi Ngôn nghe thấy vô cùng cao hứng, ông từng ấy năm tới nay, nguyện vọng muốn có con gái, cuối cùng cũng có rồi.
“Thật tốt quá, con lại có ba rồi!”Tiểu Thỏ nhất thời cao hứng bắt đầu hoa chân múa tay vui sướng.
--- ------ ------ ------ ------ -------
Buổi tối lúc ăn cơm, Trình Chi Ngôn nhìn ớt xanh trong bát cơm mình, không vui dùng chiếc đũa gạt gạt, nhíu mày nói: “Ba, Trình Chi Ngôn trong bát con tại sao nhiều như vậy, không phải nói là con không thích ăn ớt xanh sao?"
“Mẹ con chính là quá nuông chiều con, con nói không ăn ớt xanh bà ấy không cho con ăn ớt xanh.”Ba Trình Chi Ngôn trợn mắt nhìn anh nói: " Ớt xanh có nhiều dinh dưỡng gì đó như vậy, ăn một chút có thể chết con à?"
“Ba...”Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn ông một cái, còn đang định nói tiếp cái gì, cuối cùng lại cái gì cũng chưa nói.
"Ăn!” Ba Trình Chi Ngôn trợn mắt nhìn anh, đơn giản gắt gỏng nói..
...
Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn, nhìn thoáng qua ba anh, chiếc đũa trong tay cô càng không ngừng gẩy ớt xanh trong chén mình.
Hình như... Ớt xanh trong chén nàng hôm nay cũng vô cùng nhiều a...
Cô cũng không thích ăn ớt xanh a làm sao bây giờ...
Ba Trình Chi Ngôn chú ý tới động tác Tiểu Thỏ, ngẩng đầu lên nhìn cô hỏi: “Tiểu Thỏ làm sao vậy, tại sao không ăn?"
“Ba...”Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn đáng thương tội nghiệp nhìn ông nói: “Con cũng không thích ăn ớt xanh..."
Sau khi Trình Chi Ngôn nghe thấy Tiểu Thỏ xưng hô, sửng sốt một chút vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô.
“Không thích ăn ớt xanh thì lấy ra, không
có chuyện gì!”Ba Trình Chi Ngôn vô cùng hào phóng nhìn Tiểu Thỏ vẫy vẫy tay, vẻ mặt ôn hoà vẻ mặt ôn hoà nói: “Muốn ba lựa giúp con không?"
Vẻ mặt Trình Chi Ngôn nhất thời thay đổi.
“Muốn!”Tiểu Thỏ vừa nghe mình có thể không cần ăn ớt xanh, nhất thời cao hứng vô cùng, vội vàng đặt bát cơm mình lên trước mặt ba Trình Chi Ngôn giương mắt nhìn ông giúp bản thân lựa ớt xanh.
Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn hình ảnh một lớn một nhỏ đầu tựa đầu vào nhau trước mắt mình, trong lòng chuẩn bị hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Ba..."
“Ừ." Lão Trình tập trung tinh thần lựa ớt xanh cho Tiểu Thỏ, đầu cũng không nâng lên, lên tiếng.
“Tiểu Thỏ vì sao đột nhiên gọi ba là ba rồi?"
“A.... Dù sao tương lai nó cũng muốn gả cho con, sau khi gả cho con còn không phải gọi là ba sao, gọi sớm gọi muộn đều là gọi, còn không bằng bây giờ gọi." Lão Trình vừa lựa ớt xanh vừa không chút để ý trả lời.
"...”Trình Chi Ngôn nháy mắt cảm thấy mình không nói tiếp được nữa.
“Đến, lựa xong rồi, ăn đi." Lão Trình sau khi lựa ớt xanh trong bát Tiểu Thỏ xong, đẩy bát cơm của cô lại cho cô.
"Cảm ơn ba!”Giọng nói Tiểu Thỏ vang dội kêu một tiếng.
Trên mặt ba Trình Chi Ngôn nhất thời vui mừng đến nở hoa.
“Ba...”Giọng nói Trình Chi Ngôn yếu ớt hô một tiếng, đôi mắt trong suốt trách cứ nhìn chằm chằm ông hỏi: “Vì sao em ấy có thể không ăn ớt xanh, con lại nhất định phải ăn, chẳng lẽ con không phải con ruột ba sao?"