Editor: Quỳnh Nguyễn
ngay cả tiếng ồn ào cũng đều biến mất không thấy.
Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở trước mắt mình, trên gương mặt anh trắng nõn như ngọc, đôi mắt trong suốt vẫn ôn nhu nhìn chính mình như cũ, mũi của anh thẳng thắn, khóe môi mỏng hơi hơi nhếch lên, đèn đường mờ nhạt nhiễm lên một tầng vầng sáng nhàn nhạt cho hình dáng hoàn mỹ của anh.
Không biết vì sao, Tiểu Thỏ nhìn anh, vậy mà cảm thấy cái mũi của mình có phần chua xót.
Rõ ràng mới một ngày không có gặp mặt mà thôi vì sao lại cảm giác như là cách một thế kỷ lâu như vậy.
" Huấn luyện quân sự buổi tối kết thúc??" Trình Chi Ngôn thấy cô sau một lúc lâu không nói lời nào, nhịn không được cười cười, đưa tay nhéo nhéo đôi má phấn nộn của cô nói: "Phát cái gì ngốc a??"
"Uh`m... Kết thúc." Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, đưa tay sờ sờ đôi má chính mình bị anh cầm, lúc này mới có một chút cảm giác chân thật.
" Đây là người là ký túc xá em?" Ánh mắt Trình Chi Ngôn dạo qua một vòng trên người ba người đứng bên cạnh Tiểu Thỏ, mỉm cười hỏi.
"Uh`m, phải." Tiểu Thỏ gật gật đầu, đưa tay chỉ vào vài người ký túc xá chính mình, theo thứ tự giới thiệu nói: "Đây là Trang Manh Manh, đây là Chu Đậu Đậu, đây là Dương Tuyết Cần."
" Soái ca, xin chào!" Trang Manh Manh bị nói đến vẫn có chút kích động như cũ, "Xin hỏi anh là bạn trai Tiểu Thỏ sao?? Anh nước chanh trong truyền thuyết kia?"
"Truyền thuyết??" Trình Chi Ngôn nghe cái từ này, nhịn không được cúi đầu xuống, có chút buồn cười nhìn Tiểu Thỏ, nhíu mày.
"..."
Cái này...
Tiểu Thỏ cũng có chút xấu hổ, cô đưa tay sờ sờ cái mũi của mình, sau đó túm cánh tay Trình Chi Ngôn hướng tới ba người ký túc xá chính mình giới thiệu nói: "Anh là Trình Chi Ngôn."
"Xin chào xin chào, ngưỡng mộ đã lâu quả thực trăm nghe không bằng một thấy!" Chu Đậu Đậu nghe Tiểu Thỏ giới thiệu xong, hướng tới Trình Chi Ngôn gật đầu nói.
"Ai,
anh chính là anh nước chanh trong truyền thuyết a, nghe Tiểu Thỏ nói, anh lớn so với cô bảy tuổi, em còn tưởng rằng chính là lão chú già, không nghĩ tới đã vậy còn quá đẹp trai!" Một đôi mắt Dương Tuyết Cần sớm đã biến thành tình yêu thẳng tắp nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn.
"A......" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn Tiểu Thỏ, trong thanh âm mang theo một tia bỡn cợt nói: "Em đã giới thiệu anh rồi hả??"
"Đêm qua... Bị các cô ép hỏi..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn anh nói.
"Ha ha..." Trình Chi Ngôn nhịn không được bật cười, anh ôm bả vai Tiểu Thỏ hướng tới ba người ký túc xá cô nói: "Trước đem cô cho tôi mượn một hồi, một lát trả lại cho ký túc xá các cô."
"Cầm đi đi, cầm đi đi, không cần khách khí, soái ca!!" Trang Manh Manh bàn tay to vung lên giống như đem vật sở hữu chính mình tặng người, sảng khoái nói.
"..."
Tiểu Thỏ lại là đầu đầy hắc tuyến.
"Đi thôi." Trình Chi Ngôn ôm bả vai Tiểu Thỏ, ngược địa phương khác đám người hướng tới đi qua.
Đi theo Trình Chi Ngôn đi tới một đoạn đường, Tiểu Thỏ mới hồi phục tinh thần lại, cô ngẩng đầu nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở bên cạnh mình, nhịn không được mở miệng nhỏ giọng hỏi: "Anh nước chanh, làm sao anh có thể ở cửa ký túc xá em?"
"Buổi tối anh gửi tin nhắn em không trả lời, gọi điện thoại cũng không ai tiếp, anh nghĩ nghĩ, nhớ mang máng năm đó thời điểm huấn luyện quân sự Đại Nhất bọn anh, buổi tối là muốn đi kéo ca, cho nên anh nghĩ tiếp, các em lại bị kéo đi sân thể dục rồi..."