Editor: Quỳnh Nguyễn
Đinh Tiểu Nhiễm trừng mắt nhìn Kỷ Lâm Khải một cái, tức giận nói: "Ăn ăn ăn, tôi ăn vào béo như anh vậy, tôi sống còn có cái ý tứ gì? Hừ!!"
Nói xong câu đó cô xoay người liền hướng tới chỗ cửa lớn văn phòng đi đến.
"Ai, Tiểu Đinh, cô đi đâu vậy a??" Kỷ Lâm Khải trái lại không ngại ngữ khí cô nói chuyện, chỉ là mắt thấy cô muốn đi ra bên ngoài, liền nhịn không được hô cô một tiếng.
"Về nhà!!" Đinh Tiểu Nhiễm cũng không quay đầu lại bỏ lại hai chữ này, liền đi ra ngoài.
Về nhà sao... Hung như thế làm gì...
Kỷ Lâm Khải đưa tay sờ sờ cái mũi của mình, phẫn nộ nhìn bóng lưng cô.
"Hắc, tôi nói lão Kỷ, cậu sẽ không là coi trọng Tiểu Đinh chứ??" Vương Thước đứng ở bên cạnh Kỷ Lâm Khải, nhìn một màn phát sinh vừa rồi kia, trầm mặc chốc lát, cuối cùng nhịn không được đưa tay vỗ bả vai Kỷ Lâm Khải nháy mắt ra hiệu hỏi han.
"Nói loạn cái gì, tôi không phải là lòng tốt quan tâm cô vài câu sao??" Kỷ Lâm Khải trừng mắt nhìn Vương Thước một cái, vẻ mặt trên mặt có chút không được tự nhiên.
"A...... Bất quá nói đi nói lại, Tiểu Đinh hôm nay ăn mặc rất xinh đẹp a..." Vương Thước nhìn Đinh Tiểu Nhiễm vừa rồi đi ra cánh cửa kia, chậc lưỡi, cảm khái nói.
"Người ta ăn mặc có xinh đẹp hay không, mắc mớ gì đến cậu." Kỷ Lâm Khải liếc Vương Thước một cái, tiếp tục cúi đầu gặm chân gà.
"Nói cũng đúng." Vương Thước gật gật đầu, nhịn không được giận dữ nói: "Mấu chốt là trong mắt Đinh Tiểu Nhiễm chỉ có một người lão Đại chúng ta, ai, đáng tiếc lão Đại đã có chị dâu, cậu nói Tiểu Đinh biết rõ rành rành lão Đại có bạn gái, vì sao lại vẫn theo đuổi không bỏ như vậy, sao cô sẽ không đưa ánh mắt mở rộng một chút, nhìn xem chúng ta này, sáu người thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn, người nào không phải phụ nam đàng hoàng, cậu nói cô sao ngay cả một người đều đã chướng mắt a??"
"Tôi làm sao mà biết, cậu đi hỏi Tiểu Đinh
a." Kỷ Lâm Khải vẻ mặt không nói gì nhìn anh, trợn trừng mắt.
"Ai..." Vương Thước lại là thở dài một hơi, cúi đầu tiếp tục ăn.
Bên này Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ vào văn phòng tận cùng bên trong của anh, trực tiếp đóng cửa lại rồi.
Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn văn phòng Trình Chi Ngôn.
Sàn nhà là gỗ hồ đào, trên tường văn phòng treo một bức tranh non sông, trên bàn công tác cũng gỗ hồ đào, đặt một máy tính, văn kiện xung quanh tự động đặt, bên trái kia là một xấp, bên phải kia là một xấp sắp xếp tốt, Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, phỏng chừng vừa là ở lại bên kia là chỗ ngủ.
Trên bàn công tác Trình Chi Ngôn không có gì dư thừa ngoại trừ máy tính chính là văn kiện.
Mà bên cạnh bàn công tác của anh cũng đặt một chậu cây hình tròn.
Bên cạnh cửa sổ sát đất là đường ngựa xe như nước ( đông nghịt), đèn đường trên đường mờ nhạt giống như từng khỏa rơi xuống đất, dọc theo đường cái uốn lượn kéo dài đến chỗ rất xa, trên đường cái, tay phải là hàng loạt chiếc xe màu đỏ, bên tay trái là hàng loạt đèn màu vàng, hai loại màu sắc đan vào thành điểm sáng di chuyển, ở trên đường rong ruổi.
Tiểu Thỏ đánh giá một vòng, quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn cười hì hì nói: "Anh nước chanh, đây là văn phòng của anh a."
"Uh`m." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, từ trong ngăn tủ cầm một cái ly thủy tinh trong suốt tới, đi đến bên cạnh bình nước rót một chén nước cho Tiểu Thỏ, sau đó đưa tới trong tay cô nói: "Uống nước đi."
"Cảm ơn anh nước chanh!!"