“Ai, không phải, Cục trưởng Trình, ngài xem bản thảo một chút, chút nữa ngài cần đến nó đó.”Nhân viên kia thấy ông vội vã đi ra ngoài, thì ở phía sau la lớn.
Giờ này chưa đến hai giờ, vận động viên nhà trẻ Tiểu Thỏ đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Trong nhà trẻ, tia sáng nhỏ xuyên qua lá cây vàng óng ánh, trên mặt đất lưu lại ánh sáng rực rỡ.
Màu đỏ plastic trên đường chạy thể dục, bóng dáng một đám trẻ con chạy tới chạy lui ở đó.
“Các học sinh lớp mẫu giáo bé tới bên này tập hợp, đi theo giáo viên đi, Thần Thần em đừng có chạy lung tung!"
" Đến đây, lớp chồi, tay trong tay từng đi từng bước nào!"
“Các học sinh lớp mẫu giáo lớn ở bên cạnh, thấy lá cờ trong tay giáo viên không, đi theo giáo viên đi phía bên này!"
Trên sân thể dục, giáo viên và các dì la hét liên tục.
Tiểu Thỏ túm vạt áo bạn học xếp phía trước cô một cái, vừa đi theo đội ngũ đi về phía trước, vừa quan sát xung quanh.
Cuối cùng, cô ở bên cạnh phòng giáo viên thấy bóng dáng một người vội vàng đi đến.
"Ba! Ba! Ba Trình ba! Ở bên đây!”Tay Tiểu Thỏ lập tức buông lỏng quần áo bạn học ra, vui vẻ vẫy tay với Ba Trình.
Ba Trình Chi Ngôn cười tít mắt vẫy tay với cô, bước nhanh bên cạnh cô.
“Thấy không, đây là ba tớ, tớ có ba!”Tiểu Thỏ một tay túm vạt áo lão Trình, một tay chống nạnh vô cùng hung dữ nhìn bạn học la lớn.
Lão Trình hơi hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn bóng dáng nho gầy của Tiểu Thỏ, nhịn không được lại bị những lời nói này của cô khiến lòng có chút chua xót.
Ông tới coi như sớm, bởi vì hai giờ mới bắt đầu đại hội thể dục thể thao, có một phần ba mẹ còn chưa đến. Ba Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, ngồi ở trong lớp bọn họ, nghe cô kể cho mình ai là bạn tốt của cô, ai là giáo viên cô thích nhất, cười tít mắt không ngừng gật đầu.
Đến khi tất
cả ba mẹ tới, giáo viên mới bắt đầu tuyên bố thứ tự trận đấu.
Lớp mẫu giáo bé bắt đầu trận đấu trước. Ngay sau đó là lớp bé nhất, lớp bé thứ hai, lớp chồi một, lớp chồi hai, cuối cùng mới là lớp mẫu giáo lớn.
Lão Trình vừa nghe vừa nhịn không được nhíu mày, dựa theo cái thứ tự trận đấu này, bọn họ hẳn là cuối cùng, vậy nửa giờ nhất định là không đủ...
Suy nghĩ đến hội nghị ba giờ kia, ông nhịn không được liền đau đầu.
"Ba, ba... Ba nói đúng không?" Bàn tay Tiểu Thỏ dùng lực kéo quần áo lão Trình, ngửa một khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ông hỏi.
“A. Cái gì?" Lão Trình phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện vừa rồi mình không nghe được câu hỏi của Tiểu Thỏ.
"Ba, có phải ba không vui hay không?”Tiểu Thỏ thấy vẻ mặt ông có chút nặng nề, trong mắt khó hiểu hỏi.
“Tiểu Thỏ..." Lão Trình có chút khó khăn nhìn cô nói: "Một lát nữa ba còn phải trở về đi làm, chỉ có thể ở chỗ này cùng con nửa giờ."
"...” Sau khi Tiểu Thỏ nghe xong lời này thì cúi đầu, sau một lúc lâu không nói lời nào.
“Có phải không vui?" Lão Trình nhìn Tiểu Thỏ như vậy trong lòng cũng không tốt.
Không có...”Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt ẩn chứa nước mắt, cô hít cái mũi, giọng nói khàn khan lại: "Không có không vui, ba phải đi làm kiếm tiền mua kẹo cho Tiểu Thỏ, đúng không?"
"Ừ..." Lão Trình đưa tay sờ đầu lông xù của cô, cảm thấy cô hiểu chuyện đến khiến người ta đau lòng mà.