Editor: May
Đóng cửa xe, buộc chặt dây an toàn, ánh mắt Trình Chi Ngôn thâm thúy quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ co quắp trên ghế xe, thấp giọng nói: "Chúng ta trở về??"
"Ừ..." Tiểu Thỏ cúi đầu hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực chôn trên ghế xe.
Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng thẹn thùng của cô, nhịn không được nhếch nhếch môi cười, sau đó quay đầu đi, thuần thục vô số, chuyển xe, nhấn ga, xe liền nổ vang chạy ra bên ngoài gara xe.
Một đường chạy đến cửa nhà trọ anh thuê, thật ra dùng chưa đến hai mươi phút, nhưng Tiểu Thỏ lại cảm thấy hai mươi phút này gần như dài đằng đẵng như cả đời vậy.
Trình Chi Ngôn dừng xe ở ga ra dưới đất của nhà trọ, tắt lửa, sau đó đi ra buồng lái.
"Có thể xuống không?" Anh đứng ở ngoài cửa ghế xe phía sau, một đôi mắt trong suốt thẳng tắp nhìn Tiểu Thỏ, trong giọng nói mang theo một tia đầu độc hỏi cô.
"..." Tiểu Thỏ cắn răng, thật ra chân cô vẫn còn có chút như nhũn ra, nhưng đều đã qua lâu như thế, cô còn không tự đi xuống xe, phỏng đoán ngày mai sẽ bị Trình Chi Ngôn cười nhạo đi...
Vừa nghĩ như thế, cô xê dịch thân thể, lúc đang chuẩn bị xuống từ chỗ ngồi ghế sau, một đôi tay thon dài mạnh mẽ lại ôm lấy cô.
Mặt Tiểu Thỏ tràn
đầy nghi hoặc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trình Chi Ngôn đang mặt tràn đầy vui vẻ nhìn mình, "Không xuống được, không cần cậy mạnh."
Anh vừa nói, vừa hơi dùng sức, liền thong dong ôm cô từ buồng xe sau ra.
Tiểu Thỏ đỏ bừng cả khuôn mặt một đôi bàn tay sít sao níu lấy cổ áo Trình Chi Ngôn, đầu nép ở trong ngực cô, không dám nhúc nhích.
Trình Chi Ngôn dùng chân đá cửa xe sau lên, sau đó thuận tay ấn chìa khóa xe trong tay, khóa lại xe, lúc này mới ôm Tiểu Thỏ đi qua thang máy trong tầng ngầm gara.
Trong thời gian chờ thang máy, hai người bọn họ ai cũng không nói gì.
Tiểu Thỏ vùi ở trong lòng Trình Chi Ngôn, nghe tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ của anh, cảm giác hô hấp ấm áp của anh phun ở bên tai, lại nghĩ tới chuyện vừa phát sinh, cùng với chuyện sắp xảy ra, cả khuôn mặt lập tức nóng kinh người.
Tựa hồ là cảm thụ được cục xúc bất an của người trong lòng, Trình Chi Ngôn khẽ cúi đầu, nhìn bộ dáng người nào đó co rút thành một cục, khẽ cười cười, thấp giọng nói: "Như thế nào??"
"Không có gì..." Giọng nói Tiểu Thỏ yếu giống như con muỗi hừ.
"Căng thẳng??" Ánh mắt Trình Chi Ngôn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, trong giọng nói mang theo một tia ý tứ ranh mãnh hỏi cô.