Editor: May
"Anh còn không biết xấu hổ mà nói ra!!" Tiểu Thỏ dùng sức trợn trắng liếc anh một cái, duỗi tay sờ cổ của mình, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Xin lỗi, lần sau sẽ chú ý..." Trong ánh mắt Trình Chi Ngôn lóe lên hào quang sáng chói, cười thấp giọng nói.
"Chú ý không để lại vết hôn nữa??" Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn anh, cõi lòng đầy mong đợi hỏi.
"Không... Chú ý không sẽ lưu vết hôn ở chỗ quần áo không che được." Trình Chi Ngôn cố nén cười, nói tững chữ một.
"..."
Tiểu Thỏ ngẩn ra, lần nữa dùng sức trừng mắt liếc anh một cái, xoay người trở về phòng ngủ lấy va ly hành lý ra.
"Đi thôi, ăn sáng xong chúng ta liền đi trở về." Trình Chi Ngôn cười cười, thuận tay tiếp nhận va ly hành lý trong tay cô, dắt cô liền đi ra cửa.
"Ừ..." Tiểu Thỏ gật gật đầu, thật ra... hai người bọn họ vốn định trở về vài tối ngày hôm qua, nhưng không nghĩ tới...
Người nào đó củi khô lửa bốc... Không kịp đợi về thành phố Z liền trực tiếp gấp gáp dẫn cô về nhà trọ trước......
Nghĩ đến đây, Tiểu Thỏ liền không nhịn được lại muốn
trừng anh.
"Đừng trừng anh." Trình Chi Ngôn cố nén cười nhìn Tiểu Thỏ, thấp giọng nói: "Đây coi như là cho em một bài học, để cho em lần sau sẽ không nhẹ không nặng nói lung tung nữa."
"Nói gì sai... Chẳng lẽ em nói không phải là sự thật... Đinh Tiểu Nhiễm cô ta..."
"Còn nói?? Khuya hôm nay lại không muốn xuống giường??" Trình Chi Ngôn khẽ nhướn mày, một đôi mắt trong suốt nhìn sang cô.
Tiểu Thỏ nhanh chóng ngậm miệng, nghiêng đầu qua nhìn màn hình trong thang máy, giả vờ vừa rồi chính mình chưa từng nói qua lời nào.
Dưới nhà trọ cách đó không xa liền có một cửa hàng bánh ngọt.
Trình Chi Ngôn để Tiểu Thỏ chờ ở ngay đại sảnh lầu một, sau khi chính anh đi ga ra bỏ va ly hành lý lại trong cóp sau xe, lại đi thang may đến tìm cô lần nữa.
Đi ra cao ốc nhà trọ, Tiểu Thỏ nhìn bầu trời xanh thẳm, mây trắng lơ lửng bên ngoài, còn có từng cơn gió nhẹ thoáng chạm qua mặt, nhịn không được hít một hơi thật sâu, lại nhẹ nhàng thở ra nói: "Không khí hôm nay thật tốt."