Editor: May
"Muỗi cắn??" Từ Cảnh Thần vẻ mặt cười xấu xa liếc qua Trình Chi Ngôn, sau đó chậm rãi gật đầu nói: "Thật đúng là con muỗi không chỉ lớn lại soái a..."
Tiểu Thỏ nghe ra trong lời nói của anh ta có ý riêng, nhịn không được liền duỗi tay nện anh ta một cái nói: "Biết rõ còn cố ý hỏi ra, có phải cậu tìm đánh hay không??"
"Ai da, em nhẹ một chút." Từ Cảnh Thần khẽ nhíu mày: "Quả nhiên đi quân huấn một chút, chính là không giống nhau, khí lực đánh người cũng lớn hơn."
"Cho cậu nói lung tung!!" Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn anh ta, tiếp tục giơ quả đấm uy hiếp anh ta.
"Tiểu Thỏ, sao có thể hung dữ với em trai như vậy!?"
Lúc Tiểu Thỏ và Từ Cảnh Thần đang nói chuyện, mẹ Tiểu Thỏ bưng khay trà đi ra từ trong phòng bếp, đằng sau đi theo bác sĩ Từ, trên tay bưng một cái dĩa đựng trái cây.
"Đến, Ngôn Ngôn, uống trà, ăn chút trái cây." Mẹ Tiểu Thỏ đưa tách trà cho Trình Chi Ngôn, cười tủm tỉm nói ra.
"Cảm ơn." Trình Chi Ngôn tiếp nhận tách trà, cười cười nhàn nhạt với bà.
Từ Cảnh Thần cũng đứng dậy từ trên ghế salon, tiếp nhận đĩa trái cây trong tay bác sĩ
Từ, sau đó đặt ở trên bàn trà.
Anh ta thuận tay dùng nĩa ăn xiên một miếng dưa hấu lên, đưa tới trước mặt Tiểu Thỏ nói: "Đến, há miệng, a - - "
Cánh môi Tiểu Thỏ đụng phải dưa hấu lạnh băng băng, mũi ngửi hương vị ngọt ngào của dưa hấu, liền nghe lời hé miệng một ngụm nuốt miếng dưa hấu kia vào.
Trình Chi Ngôn khẽ híp híp đôi mắt, ánh mắt tà tà nhìn hai người bên cạnh đang vui vẻ đút ăn, vẻ mặt trên mặt lập tức trở nên tế nhị.
Sau khi mẹ Tiểu Thỏ và bác sĩ Từ hàn huyên với Trình Chi Ngôn trong chốc lát, Trình Chi Ngôn liền đứng lên cáo từ, trước khi đi ra ngoài, ánh mắt anh quét qua Tiểu Thỏ đang vùi ở trên ghế sofa cười hì hì nói chuyện phiếm với Từ Cảnh Thần, lỗ mũi thấp hừ một tiếng, sau đó rời đi.
Buổi tối mẹ Tiểu Thỏ và bác sĩ Từ mang Tiểu Thỏ và Từ Cảnh Thần ra ngoài ăn cơm.
Sau khi ăn trở về, đã là chín giờ tối.