Editor: May
"Ra ngoài, ăn cơm." Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, giọng nói bất thiện bỏ lại bốn chữ này, liền muốn tiếp tục đi ra ngoài.
"Đi ăn cơm ở đâu?? Với ai hả??" Tiểu Thỏ vội vàng cũng đổi lại giày của mình, đi theo Trình Chi Ngôn một đường đi ra ngoài.
"Dù sao không phải là cùng Đinh Tiểu Nhiễm." Trình Chi Ngôn đi đến bên cạnh xe của mình, duỗi tay kéo cửa xe chỗ ghế tài xế ra, liền ngồi xuống.
Tiểu Thỏ thấy thế vội vàng cũng kéo cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế ra ngồi vào nói: "Anh còn rất tức giận à, cần gì nha, đến cùng là vì sao, chỉ bởi vì ngày hôm qua em vấp ngã, Cảnh Thần đỡ em một phen sao?? Đã nói mấy trăm lần đó là không cẩn thận, đích xác không thôi, về sau em giữ một khoảng cách với cậu ta, được rồi chứ??"
Sau khi Trình Chi Ngôn nghe được câu này của cô, chậm rãi xoay đầu lại, một đôi mắt trong suốt gắt gao nhìn chằm chằm cô, một hồi lâu, giống như nghiến răng nghiến lợi sâu kín bay ra mấy chữ từ trong kẽ răng nói: "Bạch Tiểu Thỏ, rốt cuộ khi nào thì em mới có thể có một chút tính tự giác làm bạn gái của anh??"
"Hả??" Lần này đến phiên
Tiểu Thỏ triệt để nghi hoặc.
Tính tự giác làm bạn gái của anh nước chanh??
Đó là vật gì?? Dùng để làm chi??
Mắt thấy mặt đầy nghi hoặc, trăm mối như tơ vò của Tiểu Thỏ, Trình Chi Ngôn chỉ cảm giác trong lòng mình càng thêm cực kỳ buồn bực.
Vì vậy, động tác lưu loát mở khóa, nhấn ga, Trình Chi Ngôn một tiếng nổ vang liền trực tiếp lái xe anh bay ra ngoài.
"Ai da... Anh nước chanh anh chậm một chút đi..." Tiểu Thỏ bị tốc độ quá nhanh kia của anh làm cho hoảng sợ, vội vàng duỗi tay bắt lấy tay nắm cửa, dè dặt nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Anh hẹn người ta thời gian ăn cơm rất gấp ư, em... Chúng ta không thể lái chậm một chút sao??"
"Không thể." Sau khi Trình Chi Ngôn lạnh lùng bỏ lại hai chữ này, dưới chân lại dùng sức đạp cần ga, Tiểu Thỏ theo quán tính lưng cả người đều dán ở trên ghế.
Thật vất vả đến chỗ ăn cơm, Trình Chi Ngôn mới vừa dừng xe ổn, Tiểu Thỏ liền vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, sau khi đỡ thân xe nôn khan một trận, cô mới cảm giác mình hơi thoải mái một chút.