May mà Tiểu Thỏ không có ngủ một mạch đến vườn bách thú Thượng Hải, lên xe buýt khoảng hơn một giờ, cô dụi mắt, miễn cưỡng xem như đã tỉnh lại.
Tiểu Thỏ mở to đôi mắt lờ đờ, nhìn chằm chằm xe buýt một lúc lâu, mới xoay người một cái, ngồi dậy khỏi đùi lão Trình, giọng nói mang theo một chút khàn khàn mới tỉnh ngủ nói: "Đây là chỗ nào vậy?"
"Trên đường đi vườn bách thú...." Trình Chi Ngôn ngồi bên cạnh, yếu ớt trả lời.
Lão Trình trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn một cái, sau đó quay đầu lại cười tít mắt nhìn Tiểu Thỏ nói: "Tiểu Thỏ, con dậy rồi à?"
"Vâng." Tiểu Thỏ mê man gật đầu, nhìn ba Trình Chi Ngôn kỳ quái hỏi: " Vì sao lại đi vườn bách thú?"
"Không phải ngày hôm qua hứa con sao?" Lão Trình dở khóc dở cười nhìn Tiểu Thỏ nói.
"..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nghiêng đầu nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng nhớ tới chuyện này.
Trình Chi Ngôn không vui ngồi ở bên cạnh ba mình, thấp giọng nói: "Ba xem, em ấy còn không nhớ rõ, ba cứ muốn ra ngoài chơi."
"Tiểu tử thối, câm miệng cho ba!" Lão Trình tức giận liếc mắt Trình Chi Ngôn một cái.
"Anh nước chanh! Anh theo em cùng đi vườn bách thú nha!" Tiểu Thỏ nhìn thấy Trình Chi Ngôn ngồi bên cạnh, phản xạ có điều kiện cả người xông đến cạnh anh.
Trình Chi Ngôn không chỗ có thể trốn, đành phải ôm lấy cả người Tiểu Thỏ.
"Ha ha... Thật tốt quá, đây là lần đầu tiên em đi chơi với anh nước chanh." Vẻ mặt Tiểu Thỏ nhất thời hạnh phúc.
Mấy năm nay, ba Trình Chi Ngôn không làm ở gần nhà, mẹ Tiểu Thỏ lại mỗi ngày bận bịu tăng ca, mẹ Trình Chi Ngôn luôn luôn đi sưu tầm dân ca, trong nhà chỉ có hai đứa bé bọn họ, muốn đi chơi cũng chỉ có thể ở công viên lân cận tiểu khu đi dạo, căn bản là không có xa nhà quá.
"Ừ..." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ tỉnh ngủ vẻ mặt hạnh phúc, trong lòng một chút khó chịu kia cuối
cùng tốt lên một chút.
Xe ở trên đường cao tốc chạy nhanh về phía trước, Tiểu Thỏ dán vào cửa kính bên cạnh xe, nhìn trời xanh mênh mông vô bờ bên ngoài, chạy qua cây xanh bên đường, cảm thấy tâm tình thật tốt.
Cuối cùng đến chỗ vườn bách thú hoang dại Thượng Hải, lão Trình dặn dò Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ chờ ở cửa, mình chạy tới mua vé.
Mua xong vé vào, Tiểu Thỏ túm tay Trình Chi Ngôn, mở to hai mắt nhìn xung quanh, cảm thấy mọi thứ đều rất mới lạ.
"Anh nước chanh, anh mau nhìn kìa, bên kia có rất nhiều thiên nga!" Tiểu Thỏ tinh mắt, lập tức nhìn thấy mấy con thiên nga bay nhởn nhơ trên mặt hồ cách đó không xa.
Trình Chi Ngôn nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, còn chưa phản ứng kịp Tiểu Thỏ đã chạy tới chỗ thiên nga.
"Tiểu Thỏ chậm một chút, cẩn thận đừng để ngã...." Lão Trình ở tuốt phía sau nhìn cô gọi.
Tiểu Thỏ vẫn chạy đến bên hồ, ngồi xổm xuống, nhìn thiên nga trong hồ một hồi, cười tít mắt ngẩng đầu nhòin Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, anh nói xem, chúng nó có phải vịt con xấu xí biến thành hay không? Mấy ngày nay vịt thật xinh đẹp, có phải chỉ cần cố gắng về sau em cũng sẽ trở nên xinh đẹp giống như thiên nga hay không?"
Hai tay Trình Chi Ngôn ôm ở trước ngực, đứng sau lưng Tiểu Thỏ, nhìn cô một cái thuận miệng nói: "Em cho là vịt con xấu xí có thể biến thành thiên nga là vì nó cố gắng sao, đó là bởi vì ba mẹ nó vốn là thiên nga..."
"A?" Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn anh.