Editor: May
Sau khi đổi giày, lại thuận tiện kéo rớt giày trên chân Tiểu Thỏ, Trình Chi Ngôn trực tiếp ôm cô lên lầu.
"Em biết anh còn đang tức giận không??" Trong quá trình lên lầu, Trình Chi Ngôn vừa chậm rãi đi tới, vừa đè thấp giọng nói thấp giọng hỏi ở bên tai Tiểu Thỏ.
"Em..." Tiểu Thỏ ngẩn ra, nghe trong trẻo nhưng lạnh lùng trong giọng nói của anh, trong lòng lại là lộp bộp một chút.
Cũng đã như vậy rồi, anh... sao còn đang giận mình chứ...
Trình Chi Ngôn thấy cô chỉ nói một chữ sau đó liền không nói lời nào, khóe môi khẽ mím lại, cũng không nói chuyện, anh không nói một lời ôm Tiểu Thỏ tiến vào gian phòng, sau khi trực tiếp vứt cô đến trên chiếc giường lớn mềm mại kia, liền lấn người lên.
Tiểu Thỏ nằm ở trên giường, nhìn Trình Chi Ngôn nhìn xuống mình từ trên cao, nhịn không được dùng sức nuốt một ngụm nước miếng.
Làm sao bây giờ... nhìn bộ dáng anh nước chanh của cô thật là nguy hiểm...
Nhưng nói cho cùng, nguyên nhân lần này anh tức giận, vốn là không có gì a...
Vì Từ Cảnh Thần không cẩn thận đỡ chính mình một phen, đáng giá sinh khí lâu như thế sao??
"Anh đoán, em đại khái là còn chưa có suy nghĩ cẩn thận,
vì sao anh tức giận, hửm??" Trình Chi Ngôn nhìn vẻ mặt thất kinh trên mặt Tiểu Thỏ, nhịn không được cúi đầu, cắn vành tai khéo léo của cô, hàm răng nhẹ nhàng gặm gặm.
"Em... sau này em sẽ cẩn thận..." Trong giọng nói thanh thúy của Tiểu Thỏ mang theo một tia khiếp đảm, cúi đầu nói với Trình Chi Ngôn.
"Không phải là bởi vì cái này..." Trình Chi Ngôn cúi đầu, hôn cánh môi đỏ thắm của cô, chặn tất cả nghi hoặc của cô ở trong miệng, sau đó giống như trừng phạt hôn cô, dùng hết khả năng trêu đùa cô, cho đến khi ngực cô bởi vì thiếu dưỡng mà càng không ngừng phập phồng lên xuống, anh mới buông cánh môi đỏ thắm của cô ra, nhìn bộ dáng cô hô hấp từng ngụm, cười nhạt nói: "Bạch Tiểu Thỏ, khi nào thì em mới có thể có một chút tình tự giác thân là bạn gái của anh?? Hửm??"
"..." Tiểu Thỏ thở phì phò, ánh mắt mê mang nhìn anh.