Editor: May
Anh tựa như là chăm sóc một gốc cây chồi non nhỏ, mỗi ngày tưới nước bón phân, trơ mắt nhìn cô chậm rãi lớn lên, cuối cùng từ hai mảnh lá non nho nhỏ, nở ra đóa hoa xinh đẹp khuynh thế, sau đó thì sao, tựa hồ là trong nháy mắt, người ngấp nghé cô liền nhiều hơn.
Mà anh lại không thể thời thời khắc khắc canh chừng cô, vì vậy liền lo lắng sợ hãi, sợ hãi đóa hoa nhỏ chính mình một tay chăm sóc đến lớn kia, bị người khác hái đi.
Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, không thể tưởng được anh cũng có lúc không tự tin như thế, mà cảm giác không tự tin này, lại không thể nào trần thuật với cô.
Tiểu Thỏ rầu rĩ vùi đầu ở trong ngực Trình Chi Ngôn, nghe tiếng tim đập trầm tĩnh an ổn của anh, chờ anh giải thích, nhưng mà qua thật lâu, anh lại không nói một câu, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô, như lúc trước đây dụ dỗ cô ngủ vậy, trầm thấp nói: "Thời gian không còn sớm, ngủ đi."
Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía anh: Chẳng lẽ anh liền không
có lời gì muốn nói với em sao.
Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn cô.
Một đôi cánh môi đạm bạc khẽ động động, cuối cùng vẫn là một câu cũng không nói.
"Đi ngủ sớm một chút đi..." Sau cùng, anh tự tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô, thấp giọng nói.
"..." Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn anh, trong nháy mắt cảm giác mình không còn gì để nói.
"Nhìn anh như vậy, là hy vọng anh tiếp tục chuyện vừa rồi sao??" Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên khóe môi câu dẫn ra một tươi cười nhẹ nhàng, thấp giọng hỏi cô.
Mặt Tiểu Thỏ đỏ lên, sau đó cứng cổ cả giận nói: "Dựa vào cái gì chuyện của hai chúng ta, anh nói tiếp tục thì tiếp tục, anh nói tạm dừng liền tạm dừng, anh có hỏi qua ý kiến của em không??"
"A? Em muốn thế nào??" Trình Chi Ngôn híp một đôi mắt tĩnh mịch nhìn cô.
"Em muốn tiếp tục!" Tiểu Thỏ không phục quát với anh: "Hơn nữa em muốn ở phía trên!! Hôm nay anh đều không được nhúc nhích chút nào."
"..."