Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 863: Sao đến mẹ cũng nói như thế!


trước sau

Editor: May

"Anh nước chanh cái gì, anh ấy mới không phải anh trai con!" Tiểu Thỏ trừng một đôi mắt ướt át mất hứng nói với mẹ: "Về sau con cũng sẽ không gọi anh ấy là anh nước chanh nữa."

"Con - đứa bé này, hồ nháo cái gì vậy, con và anh nước chanh của con, đây không phải xưng hô gọi từ nhỏ đến lớn ư??" Mẹ Tiểu Thỏ lườm cô một cái, tiếp tục nói với cô: "Cũng chỉ anh nước chanh của con nguyện ý dễ dàng tha thứ những tiểu tính tình này của con."

"Mẹ, đã nói về sau đừng gọi anh ấy là anh nước chanh..." Tiểu Thỏ chu cái miệng nhỏ nhắn không vui ý nói với mẹ mình: "Hơn nữa cũng là chính bản thân anh ấy đồng ý, anh ấy sợ em gọi anh ấy là anh nước chanh, kêu kêu, thực sẽ coi anh ấy là anh trai."

"..." Mẹ Tiểu Thỏ ngẩn ra, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể không biết nên nói cái gì mới tốt.

"Chao ôi... Mẹ, người cũng đừng lo lắng, chuyện của con và anh ấy... trong chốc lát đều không nói rõ được." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, vẫn là tiếp tục nói với cô: "Dù sao, anh ấy còn ăn cả dấm chua của Cảnh Thần, nhất định bắt con và Cảnh Thần giữ một khoảng cách, mẹ, mẹ nói, là anh ấy không đúng hay là con không đúng??"

Tiểu Thỏ mẹ nhìn con gái mình, thật dài thở dài một hơi, lắc lắc đầu nói: "Thôi,
chuyện giữa hai người các con, ta cũng quản không được, chỉ là đứa bé Cảnh Thần này... Dù sao hiện tại lớn lên, cũng không phải là đứa bé nữa, con và nó... Lại không có liên hệ máu mủ, vẫn là bảo trì khoảng cách một chút thì tốt hơn."

"Mẹ!! Sao đến mẹ cũng nói như thế!" Tiểu Thỏ có chút nóng nảy nhìn bà.

Mẹ Tiểu Thỏ thở dài một hơi, đứng dậy, vừa đi lên lầu vừa nói: "Đứa nhỏ ngốc, trong lòng con chỉ có một mình anh nước chanh của con, mẹ biết rõ, nhưng là... Cảnh Thần đứa bé kia, đối với con vẫn là quá mức ỷ lại, không nói được rốt cuộc là tình cảm với chị gái, hay là cái gì khác... Mẹ là người từng trải, nhìn liền hiểu, anh nước chanh của con thông minh như vậy, cũng sẽ xem hiểu..."

"..." Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình, một hồi lâu sau, không có nói ra một câu.

Ý tứ lời này không phải là nói cô ngốc, cô nhìn không hiểu sao...

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy một ngụm khí giấu ở trong lòng, lên cũng lên không nổi, xuống cũng không thể xuống, cứng rắn bị nghẹn chết.

Đảo mắt đến ngày bảy tháng mười, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ quốc khánh dài hạn, Tiểu Thỏ kéo hành lý thu thập xong, lảo đảo ra khỏi nhà.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện