Editor: May
Quan trọng nhất là nội dung anh diễn thuyết, hoàn toàn bất đồng với vài bạn học lên đài lúc trước.
Những người vừa đi lên kia, mỗi người đều đang nói như thế nào mới có thể từ một người bình thường biến thành một người lỗi lạc, từ bình thường đến lỗi lạc cần giao ra bao nhiêu cố gắng, chỉ cần bạn có thể trở thành người lỗi lạc, thoát khỏi thân phận bình thường của mình, bạn chính là một người thành công.
Nhưng mà Cận Mặc nói, lại hoàn toàn khác.
Anh nói trên thế giới này có người bình thường, cũng có người lỗi lạc, mỗi người đều có cách sống của mình, lỗi lạc là nơi mọi người theo đuổi, nhưng bình thường cũng không có cái gì không tốt, nếu như có thể, anh hy vọng chính mình khi vĩ nhân đi ngang qua, có thể là người ngồi ở ven đường mỉm cười vỗ tay. Dù sao, trên sân khấu cần ánh đèn, dưới sân khấu cũng cần tiếng vỗ tay.
Khi anh nói xong lời nói này, trong cả phòng học một mảnh yên tĩnh.
Đại khái là lần đầu tiên nghe được diễn thuyết suy nghĩ vấn đề từ loại góc độ này, tất cả giám khảo các thầy giáo cũng đều sửng sốt.
Cho đến khi Cận Mặc mặt mỉm cười gật đầu với tất cả mọi người, giọng
nói lanh lảnh nói: "Diễn thuyết của tôi đến đây là kết thúc, cảm tạ các vị lão sư, bạn học", dưới đài mới bộc phát ra tiếng vỗ tay như sấm.
Tiểu Thỏ cũng không nhịn được cùng tất cả người đằng sau, dùng sức vỗ tay.
Anh nói đến thật sự là quá tốt.
Cũng không phải là tất cả mọi người theo đuổi lỗi lạc, có người cũng chỉ muốn bình bình phàm phàm sống hết một đời.
Cận Mặc đi xuống từ trên đài, đi mỗi một bước, nụ cười trên mặt liền dần dần biến mất một tấc.
Đợi đến khi anh ngồi ở bên cạnh Tiểu Thỏ lần nữa, vẻ mặt trên mặt đã khôi phục thành bộ dáng lạnh như băng ban đầu.
"Cận Mặc, cậu nói đến thật sự là quá tốt!!" Tiểu Thỏ nhịn không được giơ ngón tay cái lên với anh.
Cận Mặc quay đầu, nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên mở miệng hỏi: "Cậu còn căng thẳng không??"