Editor: May
"A? A..." Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, vội vàng bưng cái mâm đi theo phía sau anh đi tới cửa lớn căn tin.
Đợi đến sau khi Tiểu Thỏ trở lại trong túc xá, đưa quyển sổ ghi chép tốt cho mấy người cách vách kia xem, mọi người nhịn không được một trận líu lưỡi, yêu cầu của Cận Mặc... vẫn rất nhiều a...
Mỗi người đều so sánh một chút, sau khi xác định chính mình không có hi vọng, liền tản đi... toàn bộ...
Thời gian trôi thật nhanh, đảo mắt liền đến đêm giáng sinh.
Nam Kinh tháng mười hai, đã chính thức tiến vào mùa đông, tuy nhiệt độ còn chưa tới dưới 0 độ, nhưng đã đung đưa ở trên 0 độ vài lần, cũng làm cho người nhịn không được rụt cổ kéo chặt quần áo, trong gió rét đi cực nhanh về phía trước.
Đêm giáng sinh này là thứ hai, Tiểu Thỏ đầy cõi lòng hy vọng tỉnh lại từ trong giấc mộng, duỗi tay sờ di động bên giường, gửi cho Trình Chi Ngôn một tin nhắn:
Đêm giáng sinh vui vẻ!!
Hai phút sau, Trình Chi Ngôn
liền gọi điện thoại lại.
"Alo... Tiểu Thỏ." Trong điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh.
"Hắc hắc... Trình Chi Ngôn..." Tiểu Thỏ nằm ở trên giường, cười hì hì nhìn trần nhà, giọng nói khoan khoái gọi anh một tiếng.
"Hôm nay... Là đêm giáng sinh??" Trình Chi Ngôn đầu kia điện thoại khẽ chần chờ một chút, hỏi cô.
"Ừ, đúng vậy." Tiểu Thỏ gật gật đầu, chần chờ một chút, vẫn là hỏi Trình Chi Ngôn: "Anh... Còn đi công tác ở Thẩm Quyến à??"
"Ừ..." Trình Chi Ngôn trầm mặc một lát, sau đó tràn đầy xin lỗi nói với Tiểu Thỏ: "Xin lỗi... Chuyện bên này còn chưa bàn tốt, hôm nay đại khái... Không thể quay về..."
"Không có việc gì, không có việc gì, anh trước bận chuyện công tác của anh đi." Tiểu Thỏ vội vàng nói với đầu kia điện thoại: "Đêm giáng sinh loại vật này, trước kia chúng ta thường xuyên cùng một chỗ trôi qua rồi, ngẫu nhiên có một năm không cùng một chỗ, cũng không có gì."