"..." Trình Chi Ngôn cảm thấy không còn gì để nói,đi xuyên qua phòng Tiểu Thỏ đến sân thượng, cầm một cái khăn tắm khô rồi lại trở vào trong phòngcủa cô, tìm trong tủ quần áo một cái quần ngủ màu hồng phấn rồi ra khỏi phòng.
Trên sàn nhà bên ngoài, còn lưu lại vệt nước trong suốt, hẳn là rơi ra từ người cô ban nãy.
Trình Chi Ngôn đang chuẩn bị bước tới phòng tắm thì bước chân bỗng chốc dừng lại.
Anhđang đi... Đi đưa khăn tắm và quần ngủ cho Tiểu Thỏ sao...
Nhưng mấu chốt là, người kia còn trần truồng ở bên trong phòng tắm mà..
.
Trình Chi Ngôn bỗng chốc lại thấy rối rắm, rốt cuộc là anh nên vào hay không vào đây?
Ở bên trong phòng tắm, Tiểu Thỏ ôm chặt hai tay đứng đợi, cuối cùng thì lạnh tới không chịu nổi nữa, kêu lớn với bên ngoài: "Anh nước chanh, anh đã lấy được chưa, em sắp chết rét rồi!"
"Anh đến đây..." Trình Chi Ngôn nghe được tiếng kêu của Tiểu Thỏ, cuối cùng cắn răng một cái, duỗi tay đẩy cửa phòng tắm, mắt nhìn trần nhà, đưa đồ trong tay cho Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ nhận khăn tắm từ tay anh, vội vàng lau sạch nước trên người mình, sau đó run rẩy cầm lấy quần ngủ, chạy vọt vào phòng mình.
"..."
Trình Chi Ngôn nghetiếng bước chân chạy xa dần của Tiểu Thỏ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh chưa buông lỏng được hai giây đã nghe thấy tiếng Tiểu Thỏ gọi mình vọng ra từ trong phòng: "Anh nước chanh! Mau lại đây giúp em mặc quần ngủ đi ạ! Đầu em bị kẹt rồi!"
"..."
Trình Chi Ngôn nhịn không được trợn mắt, đầu bị kẹt!??
Đầu em lớn bao nhiêu, mặc quần áo mà đầu cũng có thể mắc kẹt được sao?
"Anh nước chanh, anh nước chanh!"Trong phòng, Tiểu Thỏ vẫnrất kiên trì, không ngừng Trình Chi Ngôn.
"Anh đến liền..." Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ xoay người, chạy lại phòng Tiểu Thỏ.
Vừa vào phòng, Anh liền chứng kiến Tiểu Thỏ trần truồng đứng ở
trên giường, hai tay vướng vào lưng quần, liều mạng kéo quần ngủ xuống, mà chỗ đầu bị vướng vào, chỉ lộ ra một cái đỉnh đầu bị xù, ngoài tóc ra thì cả da đầu cũng chẳng thấy.
Cái bụng nhỏ tròn trịa ở ngay trước mắt, hai bắp chân trắng nõn mảnh mai đang nóng nảy quơ qua quơ lại.
Mấu chốt nhất là... Người này vẫn còn chưa mặc quần lót...
Trình Chi Ngôn có chút không còn gì để nói, đi tới cầm cánh tay đang vướng vào quần của Tiểu Thỏ, kéo tay cô ra, sau đó mới nhìn một chút chỗ quần ngủ bị vướng vào cổ áo, thấy nút áo vẫn chưa gỡ, sao cô có thể chui đầu mình vào được?
"Đừng động đậy..." Trình Chi Ngôn nhẹ giọng nóivới Tiểu Thỏ: "Chờ anh gỡ nút trên cổ áo rồi em hãy chui qua."
"A..." Tiểu Thỏ vừa nghe lời này liền ngoan ngoãn đứng đó không độngđậy nữa.
Trình Chi Ngôn cúi ngườivề trước, nhấc cổ áo lên khỏi đầu cô, sau đó kiên nhẫn cởi bỏ từng nút áo
.
"Tốt lắm..."
Anh vừa dứt lời, cái đầu ướt nhẹp của Tiểu Thỏ chui ra khỏi cổ áo.
"Cảm ơn anh nước chanh!" Tiểu Thỏ quay sang Trình Chi Ngôn, nở nụ cười tươi sáng lạn, thuận tiện rút hai cánh tay từ trong váy ngủ ra ngoài.
"Em cũng thật là, chưa mặc quần trong mà đã...bên trong lại còn..."Gương mặt trắng trẻo của Trình Chi Ngôn có vệt đỏ ửng nhàn nhạt, cau mày nói với Tiểu Thỏ: "Trần truồng chẳng ra thể thống gì."