Editor: May
"Vừa rồi cậu lựa chọn không nói lời nào, ngược lại là chính xác." Tiểu Thỏ yên lặng nhìn anh, vừa đi lên phía trước, vừa thuận miệng nói ra.
"Ừ." Hai tay Cận Mặc cắm ở trong túi áo ngoài, chậm rãi từ từ đi theo sau lưng Tiểu Thỏ.
Một đường đi tới như thế, lại là một trận trầm mặc.
Tiểu Thỏ luôn cảm giác vừa rồi mình hiểu lầm Cận Mặc, có chút ngượng ngùng, vì vậy vắt hết óc nghĩ một lát, cười híp mắt nói với Cận Mặc: "Lớp trưởng, vừa rồi cậu hát đến thật là dễ nghe, cảm giác đặc biệt ôn nhu."
Cận Mặc đang đi lên phía trước, dừng bước chân lại, một đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một hồi lâu, sau đó nghiêng đầu, thập phần nghiêm túc hỏi: "Chẳng lẽ tớ bình thường không ôn nhu sao??"
"Ách... Cái này..."
Tiểu Thỏ bỗng chốc lại ngơ ngẩn...
Đại ca, bình thường anh đâu chỉ là không ôn nhu... Anh và hai chữ ôn nhu này hoàn toàn không kéo chung ở một chỗ được...
Cũng may lúc Tiểu Thỏ còn rối rắm nên trả lời như thế nào,
Trang Manh Manh các cô ấy đã đứng ở lối vào đường tàu điện ngầm phất tay la lớn với bọn họ: "Tiểu Thỏ!! Lớp trưởng, các người nhanh tới đây đi!!"
"Đến..." Sau khi Tiểu Thỏ đáp một tiếng với Trang Manh Manh, quay đầu nhìn về phía Cận Mặc cười cười thẹn thùng, sau đó vội vàng chạy về phía bọn họ.
Cận Mặc liền giật mình hai giây, sau đó tiếp tục mặt không thay đổi đuổi kịp.
Tiểu Thỏ và Cận Mặc cực nhanh chạy xuống ở trên bậc thang trong bến tàu điện ngầm, mắt thấy đằng trước tàu điện ngầm lái đến đại học Lâm đã đậu ở chỗ đó, trong nội tâm lập tức càng thêm sốt ruột.
Chạy ở trước mặt bọn họ Trang Manh Manh đám người kia, đã xông lên tàu điện ngầm, quay đầu cách còn chưa đóng tàu điện ngầm môn, hướng tới Tiểu Thỏ sốt ruột đạo: "Tiểu Thỏ, nhanh lên a!!"
"Đến, đến..." Tiểu Thỏ vừa thở hồng hộc đáp lời, vừa tăng nhanh tốc độ xuống cầu thang.
Nhưng mà...