Editor: May
Trình Chi Ngôn khẽ nhướn mày vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiểu Thỏ đạo: "Em đéng ở bên cạnh khoảng cách gần với anh như thế, lại có thể không nghe được vừa rồi anh nói gì??"
"Không phải vậy, em cũng nghe được, vậy Manh Manh nói gì với anh??" Tiểu Thỏ có chút lo lắng nhìn hỏi anh.
"Không nói gì, cô ấy chỉ nói buổi sáng ngày mai bọn em không có lớp, bảo em buổi tối không cần phải gấp gáp về ký túc xá, ở bên ngoài một đêm cũng có thể." Trình Chi Ngôn vừa cười, vừa duỗi tay ôm chầm bả vai Tiểu Thỏ, liền đi tới bên cạnh xe ấn chìa khóa xe trong tay xuống.
Chỉ nghe "cách" một tiếng, cóp sau xe hơi của anh liền mở ra.
Bên trong cóp sau, tràn đầy một đóa hoa hồng lớn đang kiều diễm ướt át nở rộ.
"Đây là...?!" Tiểu Thỏ bỗng chốc liền ngơ ngẩn.
Cô vô thức quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn, trong đôi mắt ướt át tràn ngập khiếp sợ và nghi hoặc.
"Không phải em nói muốn anh tặng hoa hồng cho em sao??" Trên mặt Trình Chi Ngôn thoáng qua thần sắc không quá tự nhiên, anh có chút lúng túng nhẹ ho hai tiếng, sau đó chỉ hoa hồng
tràn đầy cóp sau kia nói với Tiểu Thỏ: "Thích không??"
Tiểu Thỏ quay đầu đi, ánh mắt rơi ở trên những đóa hoa hồng đỏ tươi kia.
Một trận gió đêm thổi qua, từng mảnh bông tuyết óng ánh trong suốt bay xuống ở trên cánh hoa, sau đó lại bởi vì hệ thống sưởi trong xe mà hòa tan trong nháy mắt, biến thành từng giọt bọt nước trong suốt, tựa như kim cương trang sức sáng chói chói mắt.
"Thích..." Không biết rõ vì sao, Tiểu Thỏ liền cảm giác mắt mình có chút chua xót mơ hồ.
"So với cành trên tay em thì sao??" Trình Chi Ngôn nhíu mày, ánh mắt rơi ở trên đóa hồng trong tay cô, giọng nói tranh luận liền mang theo một tia ghen tuông.
Tiểu Thỏ bỗng chốc nhịn không được, liền bật cười, cô nhào vào trong lòng Trình Chi Ngôn, chôn đầu ở ngực anh, trong giọng nói mang vui vẻ thanh thúy nói: "Anh tặng hoa xinh đẹp nhất, em thích hoa anh tặng nhất."
"Ừ." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng ôm cô, hài lòng đáp một tiếng.