Editor: May
"Nhưng anh đã rất lâu không có nhìn thấy em..." Trình Chi Ngôn duỗi tay ôm lấy bả vai thon gầy của cô, giọng nói trầm thấp ở bên tai cô đầu độc nói: "Chẳng lẽ em không nhớ tới anh sao??"
"..." Mặt Tiểu Thỏ đỏ lên, thiếu chút nữa liền bị anh lừa gạt, nhưng mà cô vẫn kiên định lắc đầu nói: "Em nhớ anh, nhưng em muốn một mình tắm rửa!!"
Trình Chi Ngôn mắt thấy Tiểu Thỏ thái độ kiên quyết như thế, chỉ đành thở dài một hơi nói: "Được rồi."
Anh buông tay ôm Tiểu Thỏ ra, xoay người vừa đi ra ngoài phòng vệ sinh vừa nói: "Anh đi ra bên ngoài trước, em vội vàng tắm rửa, nếu không lát nữa sẽ phải cảm mạo."
"Ừ..." Sau khi Tiểu Thỏ mắt thấy Trình Chi Ngôn ra ngoài, lúc này mới đều cởi quần áo trên người mình ra.
Trong vòi hoa sen, còn đang ào ào chảy nước nóng, Tiểu Thỏ duỗi tay thử nước ấm một chút, cảm giác không sai biệt lắm, lúc này mới đi vào.
Nhưng mà...
Năm phút sau, Trình Chi Ngôn quang minh chính đại đi vào phòng vệ sinh, sau đó nữa, bàn tay thon dài của anh trực tiếp kéo cửa kính phòng tắm rửa ra, sau đó ở trong tiếng kinh hô của Tiểu Thỏ, bước đi vào.
"Anh anh anh... anh làm sao nha!!?" Tiểu Thỏ vội
vươn tay che mắt mình, cả khuôn mặt đỏ bừng hỏi Trình Chi Ngôn.
Này... người này, lại có thể liền đi ra ngoài cởi quần áo, sau đó liền vào.
"Có chút lạnh..." Trong giọng nói Trình Chi Ngôn mang theo một tia ủy khuất, cúi đầu nói với Tiểu Thỏ: "Vừa rồi trên tóc rơi rất nhiều bông tuyết, lúc ở trong xe, bông tuyết đều hòa tan thành bọt nước, vừa rồi vừa về đến nhà, đã cảm giác trên người đều lạnh như băng..."
"... Vậy anh có thể đợi em tắm xong rồi tắm nha!!" Tiểu Thỏ tiếp tục che mắt, căm giận lớn tiếng nói với Trình Chi Ngôn.
"Nhưng em tắm rửa tương đối chậm..." Trong con ngươi Trình Chi Ngôn lóe lên hào quang ranh mãnh, bàn tay một tay kéo cô gần vào trong lòng mình hơn, lúc da thịt trơn mượt của cô dán lên, khiến anh nhịn không được thoải mái mà thở dài một hơi.
Trong nháy mắt Tiểu Thỏ ở bị anh kéo vào trong ngực đó, liền cảm giác được làn da anh đặc biệt lạnh, lạnh như băng, giống như khối băng.