Editor: May
Đây là một nụ hôn cực kỳ ôn nhu lại cực kỳ lâu dài.
Tiểu Thỏ chỉ cảm giác không khí trong phổi mình càng ngày càng không đủ dùng, liền vào lúc cô sắp hít thở không thông, Trình Chi Ngôn mới buông cô ra.
Cô thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, ngực vì vậy mà phập phòng mãnh liệt.
Trình Chi Ngôn nhìn chằm chằm cô rất lâu, cuối cùng xoay người một cái, đè cô ở trên gối đầu, sau đó cúi đầu hôn ngực đỏ thắm của cô...
Hai tay Tiểu Thỏ, ôm anh sít sao, từ ngực truyền đến kia từng đợt cảm giác kỳ dị, làm cho cô nhịn không được càng thêm cố gắng dán anh.
Trình Chi Ngôn hôn ngực cô, sau đó chậm rãi một đường đi xuống.
Nhiệt độ bên trong cả căn phòng càng ngày càng cao, theo tuyết ngoài cửa sổ im ắng rơi xuống đất, trong phòng chỉ để lại một mảnh kiều diễm.
Không gặp thời gian dài như vậy, Trình Chi Ngôn tự nhiên là tích trữ rất nhiều thể lực, vì vậy hai lần sau đó, Tiểu Thỏ liền rất không chịu thua kém hôn mê bất tỉnh.
Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn cô, tăng nhanh động tác dưới thân, cuối cùng sau khi kết thúc một
lớp chiến đấu cuối cùng, bứt ra ngoài, dọn dẹp một chút.
Về đến trước giường, anh chui vào trong chăn, ôm thân thể mềm mại của Tiểu Thỏ, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái trên trán cô, liền ngủ đi.
Sáng ngày hôm sau, khi Tiểu Thỏ tỉnh lại, Trình Chi Ngôn còn đang ngủ say.
Đôi mắt anh nhắm chặt, lông mi thật dài trong giấc mộng hơi run rẩy, sống mũi anh rất thẳng, khóe môi khẽ mím, nhìn đến khiến người nhịn không được động tâm.
Tiểu Thỏ cúi đầu, liền hôn xuống một cái ở khóe môi nhàn nhạt của anh, sau đó lúc mở chăn mền ra chuẩn bị đứng dậy, ánh mắt trong lúc lơ đãng liếc về cảnh tượng một mảnh xanh xanh tím tím loang lổ ở ngực của mình.
Người này!!
Tiểu Thỏ trừng một đôi mắt ướt át đôi dùng sức nhìn anh.
Quá phận, lại có thể lưu lại nhiều dấu vết ở trên người cô như thế!