Editor: May
Tuy nói vừa rồi lúc ngồi ở trên giường, cô biểu hiện đến đặc biệt đặc biệt trấn định, nhưng rốt cuộc cũng là người mới nếm thử chuyện đời, huống chi giờ phút này đau nhức giữa hai chân cô đang thời thời khắc khắc nhắc nhở cô, rốt cuộc tối ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cố Trừng Tịch cúi đầu nhìn cô trong chốc lát, sau đó xoay người đi về phía cửa chính.
Trình Thi Đồng chần chờ một chút, vẫn là theo sau lưng anh chậm rãi đi tới.
Lúc ra cửa, Cố Trừng Tịch đại khái là rối rắm một hồi lâu, mới xoay đầu lại, thần sắc có chút mất tự nhiên hỏi Trình Thi Đồng: "Em... Chân còn đau sao??"
"..." Mặt Trình Thi Đồng trong nháy mắt càng đỏ.
"Nếu... không, anh cõng em đi ra ngoài." Cố Trừng Tịch biết rõ cô thẹn thùng, lúc nói đến mấy chữ này, liền mặt đỏ tim đập.
"Không cần... em không sao..." Trình Thi Đồng cảm giác mình đã đủ lúng túng, để Cố Trừng Tịch cõng chính mình ra ngoài...
Trời ạ... Quả thực không dám tưởng tượng.
Cố Trừng Tịch gật gật đầu, không có tiếp tục hỏi tiếp, chỉ là mở cửa, dẫn đầu đi
ra ngoài trước.
Lúc đi đến cửa thang máy, ánh mắt Trình Thi Đồng lơ đãng liếc qua trong thùng rác bên cạnh thang máy, sau đó liền nhìn thấy đầu sỏ gây ra tình hình trước mắt này, vẫn bình yên nằm ở bên trong như cũ.
Chần chờ một chút, cô đúng là vẫn không nhịn được, lấy điện thoại di động ra, chụp hình đồ uống kia.
Chờ cô trở về tìm xem bạn học hệ tiếng Nhật hỏi một câu, trên cái lon này đến cùng là viết cái gì...
Cố Trừng Tịch thấy động tác của cô, khóe miệng khẽ động động, không nói gì.
Xuống thang máy, lại ra cao ốc nhà trọ, Trình Thi Đồng bước nhanh đi đến chỗ đỗ xe của Cố Trừng Tịch, nếu cô nhớ không lầm, ngày hôm qua cô để quên di động ở trên xe anh.
Cách rất xa, Cố Trừng Tịch nhìn thân ảnh cô vội vàng chạy về phía xe, trong ánh mắt chợt lóe qua vẻ cô đơn, sau đó đè xuống mở khóa.