Editor: May
Bên ngoài phòng săn sóc đặc biệt trên lầu.
Ba Cố Ninh Thư và mẹ Cố Ninh Thư nghe tiếng chạy đến, đang đứng ở ngoài cửa sổ thủy tinh, duỗi dài đầu nhìn vào bên trong.
Trình Thi Đồng hít một hơi thật sâu, đi tới, sau khi lên tiếng chào hỏi với hai người bọn họ, lúc này mới quay đầu nhìn về trong cửa kính.
Vừa nhìn như thé, nước mắt của cô liền nhịn không được lại chảy ra.
Trên người anh, trên đầu, khắp nơi đều quấn đầy băng vải, có vết máu màu đỏ, mơ hồ chảy ra từ trong băng vải.
Trên gương mặt thanh tú của anh, một mảnh tái nhợt, trắng không còn một tia huyết sắc, gần như trong suốt, trên người anh cắm rất nhiều dây dụng cụ, trên lỗ mũi còn mang mặt nạ bảo hộ dưỡng khí, cô thấy không rõ lắm thần sắc của anh, chỉ có thể nhìn thấy anh đang nhắm chặt mắt.
Đây đại khái là bộ dáng chật vật nhất trong cuộc đời của anh.
Lúc tối, ba mẹ Cố Ninh Thư giúp Trình Thi Đồng tìm một khách sạn ở gần bệnh viện.
Đêm khuya yên tĩnh, một mình cô nằm ở trên giường khách sạn, nhìn trần nhà đen như mực, nhưng làm sao cũng không ngủ được.
Đây chỉ mới
24 tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cuộc đời cô tựa hồ đã long trời lở đất.
Cô và Cố Trừng Tịch, Cố Trừng Tịch và Cố Ninh Thư, Cố Ninh Thư và cô...
Ba người bọn họ giống như bị cột chung một chỗ rối thành một nùi, muốn hai bên chia lìa, lại luôn còn có vô số quan hệ.
Không biết rõ ngày mai... Cố Ninh Thư có thể tỉnh lại hay không...
Trình Thi Đồng thở dài một hơi, vừa nghĩ tới Cố Ninh Thư một mình nằm trên giường lạnh như băng ở phòng săn sóc đặc biệt kia, liền trong lòng từng đợt khó chịu.
Cô cứ như vậy nghĩ đi nghĩ lại, không ý thức được liền ngủ đi.
Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm.
Mùa đông Bắc Kinh mặc dù cũng rất lạnh, nhưng dù sao không giống với cảm giác ướt lạnh ở Giang Tô, Trình Thi Đồng dậy thật sớm, tùy tiện ăn một chút bữa sáng tự phục vụ của khách sạn, liền vội vã chạy tới bệnh viện.