Editor: May
"Anh đo nhiệt độ cơ thể cho em một chút." Giờ phút này Trình Chi Ngôn nhìn cô, là vừa tức lại đau lòng.
Anh cầm nhiệt kế thủy ngân trong tay lắc lắc, vừa cẩn thận nhìn vạch một chút, sau đó vén quần áo Tiểu Thỏ lên, thả nhiệt kế tới dưới nách cô.
"Bảo trì tư thế này, đừng động." Anh vươn tay ôm lấy cánh tay cô, đều ôm cả người cô vào trong ngực, phòng ngừa cô bởi vì nóng mà bắt đầu tùy tiện đá chăn mền lung tung.
"Ừ..." Tiểu Thỏ mơ mơ màng màng đáp lời, đầu cúi ở trước ngực Trình Chi Ngôn, nghe tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ trong lồng ngực anh, lại bắt đầu vùi lấp vào trong mê man.
Năm phút sau, Trình Chi Ngôn lấy nhiệt kế ra, đối diện ánh sáng nhìn một chút, 39. 1°.
Đây xem như là sốt cao...
Anh nhíu lông mày lại, để Tiểu Thỏ nằm ngang ở trên giường, sau khi cất kỹ nhiệt kế, suy tư một chút, lại cầm hai miếng dán giải nhiệt đến, phân biệt áp vào
hai bên cổ cô.
Ba miếng dán giải nhiệt đồng thời làm việc, cuối cùng Tiểu Thỏ ngủ được an ổn một chút.
Trình Chi Ngôn thấy lúc này cuối cùng cô cũng không kêu nóng nữa, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cởi dép ra, tắt đèn, anh chui vào trong chăn một lần nữa, vừa liếc nhìn Tiểu Thỏ ngủ say bên cạnh, lúc này mới an tâm ngủ.
Chỉ là vừa ngủ chưa đầy một lát, anh liền cảm giác được người bên cạnh lại bắt đầu không an phận nhúc nhích.
"Như thế nào??" Anh vươn tay kéo bả vai cô qua, thấp giọng hỏi bên tai cô.
"Lạnh..." Tiểu Thỏ vẫn đang ngủ say, chỉ là tựa hồ thân thể cả người đều đang lạnh run.
"Lạnh??" Trình Chi Ngôn khẽ ngơ ngác một chút, duỗi tay dò xét ở gáy cô một cái, nhiệt độ cơ thể trên người cô vẫn cao kinh người.