Editor: May
Tiểu Thỏ len lén híp mắt lại, mắt thấy thân ảnh gầy cao của Trình Chi Ngôn đi ra ngoài phòng ngủ, trong lòng nhịn không được hiện ra từng tia nghi hoặc.
Ồ, sao anh nước chanh của cô ra ngoài??
Chỉ trong chốc lát, trong lòng Trình Chi Ngôn ôm hai cái chăn, lại đi vào.
Tiểu Thỏ vội vàng nhắm mắt lại, tiếp tục nằm ở trên giường giả bộ ngủ.
Trình Chi Ngôn ôm đệm chăn đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ, đứng lại, một hồi lâu cũng không nói gì.
Bên trong phòng ngủ cứ kỳ dị sa vào trong một mảnh trầm tĩnh như vậy.
Tiểu Thỏ đương nhiên không thể nào ngủ, tối ngày hôm qua mặc dù cô lúc lạnh lúc nóng lăn qua lăn lại Trình Chi Ngôn một đêm, nhưng dù sao cũng phải nói, cô vẫn là đã nhắm mắt ngủ, hơn nữa vào lúc này cô mới lui sốt, cả người đều tinh thần không tốt, nếu Trình Chi Ngôn có động tác bước tiếp theo, cô còn có thể nghĩ nghĩ biện pháp ứng đối một chút, hết lần này tới lần khác anh lại âm thầm đứng ở bên trên giường của mình, không nói một lời.
Loại trầm mặc này khiến Tiểu Thỏ cảm thấy rất khó chịu.
Khó chịu giống như là
trăm móng cào tâm.
Thật lâu sau... vẫn không có động tĩnh.
Cuối cùng Tiểu Thỏ không nhịn được, dè dặt híp mắt lại, nhìn sang Trình Chi Ngôn đứng ở bên cạnh mình.
Vừa nhìn như thế, liền nhìn thấy Trình Chi Ngôn đang cúi đầu, giống như cười mà như không nhìn mình.
Tiểu Thỏ bị dọa, vội vàng gắt gao nhắm mắt lại.
"A... Thực sự ngủ sao??" Giọng nói Trình Chi Ngôn mang theo một tia trêu chọc, vang lên ở bên tai cô.
"..." Tiểu Thỏ nhắm mắt lại, không nói lời nào, thập phần nghiêm túc giả bộ ngủ.
"Ừ... bộ dáng ngủ, vẫn là rất đáng yêu..." Trình Chi Ngôn giống như không biết rõ cô đang giả bộ ngủ, cúi đầu xuống, một đôi mắt trong suốt trăn trở lưu luyến ở trên gương mặt cô, thuận tiện, lại duỗi một ngón tay thon dài trắng nõn đến, động tác dịu dàng lướt qua từ trên gương mặt cô.